Edit: Thanh Na
Nếu có một loại thần dược có thể giúp tôi khỏi hẳn cảm mạo, có đắng bao nhiêu tôi cũng chịu.
Có lẽ là không muốn để mình cảm thêm nữa, có lẽ là lo lắng dư âm cảnhtượng kia đột ngột xuất hiện, lần này tôi ngả bài, xem như hao tốn tâmcơ, vất vả lắm mới ra khỏi cửa lại bị một vị khách không mời mà đến cảnđường.
“Không phải cô đang bị bệnh à? Bên ngoài tuyết mới bắt đầu rơi, cô không ngủ ở nhà mà lại... Muốn đi ra ngoài?”
Tôi gặp Chu Văn Thụy ở khuôn viên dưới lầu, anh ta đang đứng ở đó lưỡng lự, tôi không biết anh ta đã chờ đợi bao lâu, thấy tôi một mình ra cửa, rõràng anh ta có ý muốn tránh né, có điều tôi đã nhìn thấy anh ta rồi nênđành phải bước lên chào hỏi.
Đối với việc anh ta xuất hiện dướilầu tôi hơi kinh ngạc, nghi ngờ nhìn anh ta, thấy anh ta không được tựnhiên định nói gì đó xua bớt không khí ngượng ngùng, vừa mở miệng lại là câu xin lỗi: “Đây là lần đầu tiên tôi tham gia bữa tiệc như thế này nên không biết quy củ nhiều như vậy, nếu biết sớm đã không gọi cô đi rồi,khiến lúc sau lúng túng...”
“Hả?” Tôi cũng không thể trách cứ anh ta, đành phải giả bộ như không hiểu.
Anh ta trộm nhìn tôi một cái, giải thích: “Hôm nay tôi gặp mấy vị đối táctrong thang máy, tôi hỏi anh ta sao không thấy cô, cô không biết đấy,tôi bị ánh mắt kia nhìn thôi đã thấy hoảng hốt rồi, vậy mà anh ta khôngđể ý đến tôi, sau này tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-muoi-bay-la-thu-tinh/534720/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.