Edit: Ốc
Lúc tôi mở mắt ra thì thấy mình đang nằm ở một nơi xa lạ, mặc dù như thếtôi vẫn có thể đoán được, đây là phòng bệnh trong bệnh viện.
Đau đầu, nghẹt mũi, đôi mắt sưng húp, muốn xoay người nhưng lại không nhúc nhích được, tay phải buộc dây truyền dịch, tay trái…
Từ Uân nằm sấp bên giường, tay trái nắm chặt lấy bàn tay tôi, cảm giác tôi động đậy, anh tỉnh dậy, ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ hồng.
“…” Tôi muốn nói chuyện nhưng lại phát hiện giọng nói của mình bị ghim trong cổ họng, không thể nào vang lên được.
Và Từ Uân, cũng cảm thấy lúng túng.
Chúng tôi cứ như hai người câm, chỉ có đôi môi động đậy nhưng lại không có âm thanh.
Anh vuốt vuốt khuôn mặt, nhìn thoáng qua bình truyền dịch, ấn vào chuông ởđầu giường, y tá tới giúp tôi đổi một chai truyền dịch khác, anh thìđứng dậy đi ra ngoài.
Tôi ngửa đầu nhìn trần nhà, nhớ lại nguyên nhân hậu quả việc mình bị tống đến nơi này.
Lúc xe taxi đến cửa nhà hàng, Từ Uân bị mấy đồng nghiệp đứng cũng khôngvững đỡ lấy, đi lệch đông lệch tây, tổng giám đốc Uông không thể uốngrượu kia đã nộp vũ khí đầu hàng, sở luật Hằng Thắng cũng chỉ còn vài tàn binh, binh lính đối phương gần như tan rã hết. Xem ra, hai bên đã đạtđược kết quả vừa lòng, đang vui vẻ bắt tay nói chuyện.
Từ Uân còn giữ được vẻ tỉnh táo, khi thấy tôi đến thì còn nhớ rõ hỏi tôi: “Khôngphải về nhà từ trước rồi sao, giờ lại đến làm gì thế?”
Nhữngngười bên cạnh uống nhiều rượu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-muoi-bay-la-thu-tinh/534719/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.