Edit: Sâu Lười @ Nhisiêunhân
Trận tuyết đầu mùa năm nay đã rơi vài ngày, lúc tuyết tan đã rất lạnh rồi.
Có lẽ là trên núi hứng gió lạnh, nên tôi bị cảm rồi.
Tổ nhỏ đã hoàn thành nhiệm vụ nên giải tán, vị trí gần cửa sổ trong phòngtôi có một khoảng trống, nơi đó là bàn công tác và máy tính của tôi.
Qua hành trình suối nước nóng, quan hệ giữa tôi và đồng nghiệp đã gần gũihơn nhiều. Công việc vẫn bận rộn như trước, phòng nước vẫn rộn rã támchuyện, tôi vẫn là một thành viên sai vặt nho nhỏ trong luật sở to to.
Tôi bị cảm, những người nói chuyện với tôi đều có thể nhận ra, tôi muốn làm nũng với Đinh Tự cầu an ủi, nhưng lại phát hiện đứng trước mặt anh,chuyện như vậy tôi hoàn toàn làm không được. Khi anh nhắn tin hỏi tôi có ổn không, có thể về không, tôi chỉ đáp một câu: Đã khá hơn nhiều, sẽnhanh khỏi hẳn thôi.
Sau đó anh lại nhắn: Mặc quần áo nhiều một chút, uống nhiều nước ấm.
Tôi đã mặc rất rất nhiều quần áo, cũng đã uống rất nhiều nước ấm nhưng bệnh của tôi chẳng những không khá hơn mà ngược lại còn nặng thêm.
Ngay cả một vị đối tác chưa nói lời nào với tôi đi ngang qua cũng sẽ dừnglại liếc một cái, sau đó hỏi thăm: “Bị cảm nặng lắm rồi, gần đây có dịch cúm, cô có cần đến bệnh viện kiểm tra một chút không?”
Vị đối tác kia, kỳ thật ngay cả tên tôi cũng không biết.
Mà đang khi tôi sợ hãi làm ảnh hưởng đến mọi người, cẩn cẩn thận thận launước mũi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-muoi-bay-la-thu-tinh/534718/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.