Đêm KTV đó Từ Uân lại uống rượu say một lần nữa nhưng lần này anh không gọi tôi đưa anh về nhà, là vài cấp dưới trẻ tuổi đưa anh về.
Thời gian sau đó cả luật sở bắt đầu tăng ca đến trời tối đen, mỗi ngày phải đối diện với mớ tài liệu tiếng Anh chất cao như núi, dường như Từ Uân cũng không ở trong văn phòng, không phải cùng Diêu lão kéo dài mối quan hệ với khách hàng trong phòng tiếp khách, thì chính là ra ngoài với Diêu lão tìm kiếm khách hàng mới, chỉ có khi hết giờ tăng ca mới có thể nhìn thấy anh, phần lớn thời gian đều trong trạng thái lờ đờ, vừa vào cửa lập tức tựa như nguyên thủ quốc gia, phất tay hỏi chuyện văn phòng mình, lại còn chọc bảo mình quá giỏi, vừa vào đã có thể hòa mình với mọi người trong sở.
Mà công việc của Đinh Tự lại càng bận hơn, có nhiều chi tiết quan trọng trong các vụ tồn đọng cần phải đi đả thông quan hệ, tuy mấy chuyện nhỏ có trợ lý giúp đỡ nhưng đa phần công việc đều cần anh ra mặt, mà những công việc kia đều không phải chỉ cần mở miệng là giải quyết được, cái này phải xem bản lĩnh của mỗi người rồi. Trong khoảng thời gian này chúng tôi ngay cả gặp mặt nói chuyện cũng ít, nhưng mỗi lúc trời tối tôi sẽ gửi tin nhắn, trong mười lần thì có bảy tám lần đều trước khi tôi đi ngủ, có lần tôi gửi câu “Tôi nhớ anh lắm”, sau đó không dám chờ hồi âm thì đã thiếp đi, sáng ngày hôm sau tin nhắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-muoi-bay-la-thu-tinh/534717/chuong-31-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.