Thất Tịch, Cao Trung năm thứ hai, năm 2006.
Hôm nay vừa hay là Thất Tịch, bỗng nhiên nhà trường nổi hứng cho học sinh chúng tôi được nghỉ một ngày.
Chạng vạng tối, tôi vui vẻ đứng trước gương sửa soạn thật đẹp.
Hôm nay, chị hẹn tôi cùng đi chơi Thất Tịch.
Thật cao hứng a!
Chúng tôi cùng nhau du nhập vào đoàn người đông đúc tại phiên chợ đêm được tổ chức ở phía Nam thành phố.
Ăn uống no say, cả hai đại khái đều đã ngấm rượu, chị chủ động dắt tay tôi, nói rằng muốn dẫn tôi đến một nơi.
Tôi vô cùng vui vẻ thuận theo bước chân của chị cùng lẽo đẽo theo sau, mãi đến khi chúng tôi cùng ngồi xuống chiếc ghế đá sập sệ quen thuộc, tôi mới ngỡ ngàng: nơi mà chị muốn đưa tôi đến chính là khuôn viên sau trường.
Chúng tôi cùng nhau dựa lưng vào thành ghế, cùng nhau hướng mắt lên trời cao hưởng thụ không khí đầy màu đỏ của ngày lễ Khất Xảo* đáng nhớ. Một trận gió lạnh thổi qua, đáp lên má tôi ma sát không ngừng, khiến cho tim tôi bỗng loạn nhịp.
*Khất Xảo: Thất Tịch.
Chị ngồi bên trái điềm nhiên hỏi.
"Em còn nhớ chuyện chúng ta sẽ cùng nhau đi Bắc Kinh?"
Tôi quay sang nhìn khuôn mặt an tĩnh của chị, trong lòng bỗng cảm thấy có chút mất mát vô cớ.
"Vẫn còn nhớ chứ. Em là một bác sĩ tim tài ba, ngày ngày tận tâm công việc kiếm tiền về. Chị là một người vợ đảm đang thảo hiền, ở nhà giúp em sinh thật nhiều thật nhiều hài tử."
Nói đến đây, chị bỗng nhiên phì cười, quay sang điểm lên trán tôi.
"Em ấy à. Chị nào phải cái máy đẻ mà sinh thật nhiều hài tử?"
Tôi lắc đầu nguầy nguậy.
"Không sinh cũng được. Chị ở nhà của em, làm vợ em, em nuôi chị."
Không gian lại một lần nữa rơi vào trầm mặc.
"Ước mơ ấy cũng thật đẹp..."
Tôi cao hứng cắt ngang lời.
"Ước mơ của chúng ta chắc chắn sẽ thành sự thật."
Chị nhẹ nhàng thở ra một hơi để cho những vòm khói nhỏ quanh mũi bay đi, rồi cẩn thận tựa đầu vào vai tôi.