Đầu Đông, Cao Trung năm thứ hai, năm 2006.
Vì mùa đông năm nay có chút biến đổi, nhiệt độ đặc biệt hạ thấp bất thường, khiến lượng tuyết rơi và mưa đá ngày càng tăng cao. Trường chúng tôi tổ chức cho học sinh dọn dẹp lối tuyết tập thể.
Tôi được phân công quét dọn lá khô và cành gãy ở phía bên phải ngôi trường, cùng với các anh chị khối trên, và có cả chị.
Cả toán người cùng nhau phân chia công việc rồi cứ thế mà cật lực làm lụng đến tận trưa.
Sau khi tan nhóm, tôi cùng lũ bạn rủ nhau đi ăn.
Tiết học buổi chiều rất nhanh đã tan, tôi lại là người cuối cùng vật vã dọn dẹp sách vở và đóng cửa lớp.
Đi ngang qua phòng nghệ thuật để đến kí túc xá, tôi lại nhìn thấy chị ngồi bên cây dương cầm và thất thần.
"Lam tỷ."
Tôi đến gần chị rồi mới cất tiếng.
Chị không nói gì, thoạt nhìn nét mặt căng thẳng trông không được cao hứng, tôi chỉ biết im lặng đứng chờ.
Mãi đến khi tiếng chuông báo sáu giờ tối của trường vang lên, hai chúng tôi đều thanh tỉnh và nhận ra mình đã giữ im lặng ở đây hai giờ đồng hồ.
"Cẩn Ngôn."
Chị bấy giờ mới lên tiếng.
"Lam tỷ."
"Em thực sự muốn đến Bắc Kinh?"
Tôi gật đầu.
"Đến Bắc Kinh, làm một bác sĩ tốt, phải biết kính nghiệp, đừng vì tư lợi hay tư sự mà khiến cho công việc có cản trở."
Tôi mờ mịt nhìn đến sườn mặt một phía của chị, ngay sau đó liền thay đổi sắc mặt, niềm nở tiếp chuyện.
"Không cần phải lo lắng em có quậy phá hay không, chỉ cần chị ở bên, tiểu gia hỏa nghịch ngợm như em cũng sẽ bại dưới tay chị."
Chị không nói gì, lại một khoảng tịch mịch trôi qua.
Đến khi đồng hồ đeo tay của tôi bật sáng, hiển thị sáu giờ rưỡi, chị mới đứng lên ôm trầm lấy tôi. Chị cũng không còn nói gì nữa, chúng tôi cứ như vậy cùng nhau đến bảy giờ tối.