Giữa tháng sáu, Cao Trung năm thứ nhất, năm 2006.
Hôm nay là ngày mà trường chúng tôi tổ chức liên hoan kết thúc năm học. Tôi lại lần nữa không tham dự.
Chị cùng tôi ngồi trên chiếc ghế đá sập sệ sau trường, cùng nhau đung đưa chân và ngắm nhìn những tia nắng hoàng hôn cuối cùng buông xuống trước khi mọi thứ rơi vào tối mịt.
Chị bất ngờ hỏi.
"Sau này lớn lên, em sẽ đi đâu?"
Tôi vẫn đung đưa đôi chân của mình trên chiếc ghế và thẳng thắn đáp lời.
"Em đến Bắc Kinh, sẽ làm bác sĩ."
Chị không nói gì.
Qua một quãng im lặng, bên vai tôi bỗng trở nên nặng nền hơn.
"Chị cũng đến Bắc Kinh."
Tôi hỏi chị đến Bắc Kinh sẽ có dự định làm gì.
Chị chỉ ung dụng hít một hơi thật sâu, sau đó mới nhẹ nhàng nói.
"Chị đến Bắc Kinh làm bệnh nhân."
Dường như hiểu ra chủ ý của chị, chúng tôi đồng loạt đều phá lên cười.
Tôi đến Bắc Kinh làm bác sĩ, chị đến Bắc Kinh làm bệnh nhân.
Như vậy thì tốt rồi.