“Đứa nhỏ Bạch Vân Trí mặc dù tôi mới chỉ gặp một lần, nhưng nhìn ra được trò ấy rất hiểu chuyện, độc lập, thông minh, rất được mọi người yêu thích.” Hiệu trưởng mỉm cười chân thành.
“Phiền thầy quá đã nửa năm rồi mà vẫn còn nhớ chuyện của Vân.” Người hiệu trưởng này không tệ, ngày hôm qua vừa nghe tôi nói trong điện thoại là sẽ đến vì chuyện của Vân thì ông lập tức hẹn thời gian, không những đích thân gặp tôi mà thái độ cũng rất thân thiết.
“Tuy trò ấy vẫn chưa chính thức đến trường học của chúng tôi, nhưng tôi vẫn đối xử với trò như học sinh của mình, học trò xảy ra chuyện bất hạnh như vậy, tôi thật sự cảm thấy đau buồn và tiếc hận lắm.”
Cái gì?? Lẽ nào ông ấy biết Vân xảy ra chuyện gì? Không thể nào. Sau khi Vân thoát khỏi kẻ biến thái thì được tôi cứu ngay, vẫn luôn ở nhà của tôi, vì bất tiện về ngôn ngữ nên em ấy rất ít khi ra ngoài, đôi lúc đi ra ngoài nhất định cũng phải có tôi dẫn đi thì mới yên tâm, em ấy không thể liên hệ gì với trường học được, bằng không tôi cũng sẽ không chạy một chuyến đến đây. Hiệu trưởng nói đến chuyện bất hạnh chắc là chỉ chuyện cha mẹ Vân đều đã mất.
“Sau mấy ngày trò ấy không đi học vào đúng ngày nhập học, chúng tôi đã từng thử liên lạc nhưng chủ nhà trọ cũ lại nói trò đã lâu không về, mà trò ấy cũng không có người thân và phương thức liên lạc nào khác, không ngờ…” Hiệu trưởng buông tiếng thở dài, “Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-mat/47974/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.