Kỳ nghỉ kết thúc, lại bắt đầu công việc. Tôi chống cằm ngây người trong văn phòng. Vân đến Niệm Thành vào tháng 9 năm ngoái, đã phải chịu đựng gần 3 tháng trong tay tên biến thái kia, em ấy mới 16 tuổi, nếu không gặp được tôi thật không biết còn sống được trên cuộc đời này nữa không, hừ, có điều giả thiết này không còn ý nghĩa, bởi em ấy đã gặp được bác sĩ cao cấp trẻ nhất ngoại khoa não — Hạ Duẫn tôi đây, nên tôi chắc chắn sẽ làm cho em ấy hoàn toàn hồi phục từ thân cho đến tâm. Vào lúc vòng tròn màu vàng đang sáng lấp lánh trên đầu thì y tá chạy vào nói “Bác sĩ Hạ, bệnh nhân giường 7 tỉnh rồi!”, thôi làm việc đã.
Trên đường về nhà, tôi có phần vội vã muốn gặp Vân, mặc dù trước khi đi làm đã chuẩn bị bữa trưa rồi, cũng cẩn thận dặn dò mỗi loại thuốc bôi thuốc uống cách dùng liều dùng chất bổ hết rồi, nhưng tôi vẫn không yên lòng, cảm giác nhớ một người thế này đã rất lâu rồi tôi chưa trải qua, nghĩ tới đây tôi lại càng lái xe nhanh hơn.
Tôi mở cửa nhà, không ngờ có mùi thức ăn bay ra, Vân đang đứng bên một bàn ăn nóng hổi mỉm cười nhìn tôi. Tôi có phần thất thần, phản ứng đầu tiên là xông lên lấy tay thăm dò lên trán em ấy, tốt rồi, không có dấu hiệu bị sốt.
“Người em còn rất yếu em có biết không? Bệnh nhân thì nên nghiêm chỉnh nằm trên giường, ai lại đồng ý để em làm chuyện này? Lỡ em xảy ra chuyện gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-mat/47970/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.