Tôi nghe thấy tiếng cõi lòng vỡ nát, tôi nhìn thấy hình ảnh vỡ vụn tan theo mây trời.
Trong đôi mắt Phong chẳng có gì cả, thậm chí ngay cả tuyệt vọng cũng không thấy, vô hồn như hai viên trân châu tinh xảo xinh đẹp.
Tôi biết người ấy chết rồi, cho dù tim vẫn đập, cho dù hô hấp vẫn phập phồng.
“Tạm biệt… Phong…” Tôi lẩm bẩm mấy chữ, mắt bỗng nhiên đau nhói như kim đâm, trước mắt hoàn toàn đỏ ngầu, rồi sau đó không còn biết gì nữa.
Chờ đến lúc tôi tỉnh lại, cảm giác mắt đã bị thứ gì đó che kín, cơn đau bén nhọn âm ỉ truyền đến, như có đến vài sợi dây thừng kéo căng dây dưa, từng sợi từng sợi thấm máu.
“Không tệ lắm, đúng thật là tình bạn thắm thiết.” Một giọng nói lạnh lẽo mà châm chọc truyền đến, đương nhiên người đó là Niết, và từ này về sau giọng nói quen thuộc này chỉ thuộc về cậu ta…
Tôi quay đầu qua chỗ phát ra âm thanh, “Mắt tao… sao vậy…?”
“Đừng lo, không mù đâu, chỉ là khóc nhiều quá nên mạch máu yếu dễ vỡ, mao mạch sung huyết nghiêm trọng dẫn đến đứt vỡ, anh đã bôi thuốc tốt nhất cho em rồi. Mặc dù nói lễ tang của Phong không thể thiếu đi nước mắt của em, nhưng khóc ra máu thế này cũng thật bất ngờ, trước đây sao anh không biết em có thể khóc như này nhỉ? Tuy nước mắt đỏ tươi thật sự đẹp vô cùng, nhưng em lại thương tâm đến thế chỉ vì nó làm anh rất không thoải mái, xem ra anh vẫn là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-mat/1863263/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.