Tỉnh dậy vào ngày hôm sau, Tề Ngọc Yên phát hiện mình và Lý Cảnh vẫn duy trì tư thế lúc chìm vào giấc ngủ đêm qua. Nàng ngây ngốc, chẳng lẽ cả hai người chẳng cựa quậy gì suốt đêm sao? Nàng khẽ khàng thả bàn tay đang vòng bên hông mình xuống, sau đó nhè nhẹ xoay người lại, đối mặt với hắn. Chàng đang nhắm mắt, vẻ mặt an bình. Nàng nhịn không được vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt hắn. Lúc ngón tay nàng lướt qua bờ môi hắn, hắn bất ngờ mở mắt, trông thấy nàng mang ý cười nồng đậm nhìn mình, tay vẫn đặt trên môi mình. Hắn ngẩn ra, sau đó khóe miệng cong lên, tính ôm lấy nàng. Nào ngờ, hắn mới hơi ôm thì đụng ngay cái bụng của nàng. Bấy giờ hắn mới nhớ, bụng của nàng đã không còn nhỏ nữa, đang chắn hắn, khiến hắn cơ bản không lại gần được. Hắn hơi bực nói: “Oắt con này thật vướng víu!” Nàng trừng hắn: “Không được nói con thiếp như thế.” Hắn ngơ ngác, sau đó làm bộ dạng đau khổ: “Ngọc Yên, bây giờ con còn chưa ra đời, nàng đã ghét bỏ ta thế rồi, nếu sinh ra, e rằng nàng chẳng thèm quan tâm tới ta mất.” “Tất nhiên thần thiếp sẽ không rồi!” Nàng lắc đầu. “Thật ư?” Hắn mừng rỡ. “Đúng thế, thiếp còn muốn có thể thêm vài đứa nữa, không để tâm tới Hoàng thượng, một mình thiếp sinh kiểu gì?” Nàng cười nói. Lý Cảnh: “…” Nàng mím môi. Hắn giả vờ tức giận, nhẹ nhàng xoa eo nàng: “Nàng coi ta là thứ gì hả?” Nàng bị hắn làm có chút ngứa, vừa tránh né vừa cười ha ha nói: “Tất nhiên là, tất nhiên là cha của đứa bé rồi.” “Cha của đứa bé?” Hắn giật mình, sau đó cười nói: “Vậy thì được.” Tay cũng dừng lại. Nàng nhìn hắn, mỉm cười không nói. Lúc này, tiếng của Thường Hải trầm thấp truyền đến từ ngoài cửa: “Hoàng thượng, đã tới giờ lâm triều rồi ạ.” Nghe vậy, Tề Ngọc Yên vội chống người dậy chuẩn bị rời giường: “Thần thiếp hầu hạ Hoàng thượng thay quần áo.” “Nàng nằm xuống.” Hắn nhấn vai nàng xuống, nói, “Bây giờ nàng đang mang thai, ngủ thêm chút nữa đi, có Thường Hải hầu hạ ta là được rồi.” Nàng ngẫm nghĩ, sau đó gật đầu cười nói: “Dạ.” Hắn sáp lại, hôn nhẹ lên má nàng một cái rồi nói: “Mấy ngày tới sợ là sẽ hơi bận chút, nàng đừng chờ ta dùng bữa, có thời gian ta sẽ qua.” “Được.” Nàng mỉm cười đáp. Nhìn hắn đứng lên, ra cửa. Nàng quấn mình trong chăn, ngửi mùi hương của hắn lưu lại, trong lòng ngọt ngào. Thật tốt, mọi thứ vẫn không thay đổi! Chàng, vẫn chính là chàng! Bởi vì Lý Cảnh ra ngoài hơn ba tháng, công chuyện trong triều tích thành một đống chờ hắn xử lý. Nên vừa mới trở về, ngày nào cũng bận tối mắt tối mũi, thường xuyên tới tận đêm khuya mới xử lý xong công chuyện. Mỗi tối Tề Ngọc Yên luôn ở Trọng Hoa cung chờ hắn. Có mấy lần Lý Cảnh tới, trông thấy Tề Ngọc Yên đang tựa ngủ trên tháp. Hắn nghĩ nàng mang thai vất vả, vả lại phụ nữ mang thai lại thích ngủ, nên bảo nàng đừng chờ hắn nữa, bản thân ngủ trước đi. Mới đầu Tề Ngọc Yên không chịu, nhưng theo đà lớn của cái bụng từng ngày, nàng cũng có chút trụ không nổi, nên hàng ngày không đợi hắn nữa mà đi ngủ trước. Nhưng Tề Ngọc Yên ngủ rất dễ tỉnh giấc, bất cứ khi nào Lý Cảnh tới, vừa lên giường nàng sẽ tỉnh lại, sau đó sẽ rất khó để ngủ lại. Vì muốn Tề Ngọc Yên có thể ngủ yên giấc, Lý Cảnh quyết định về Càn Dương cung, ngủ một mình. Lúc rỗi rảnh tới
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]