Chương trước
Chương sau
Nghe Trúc Vận thuật lại lời của Lý Cảnh, Tề Ngọc Yên ngẩn ra, liếc qua Lý Cảnh, cắn môi, nhưng không biết nên nói gì với hắn, bèn vươn tay với Trúc Vận: “Trúc Vận, cho ta bế con.”
Lúc nàng sinh mất quá nhiều sức, vừa nghe thấy tiếng khóc thì toàn thân nàng thả lỏng, chỉ mơ hồ nghe thấy Trúc Vận mừng rỡ kêu lên: “Là tiểu hoàng tử.” Sau đó liền hôn mê bất tỉnh.
Hiện tại, là lần đầu tiên nàng gặp con mình.
Nàng ôm chặt đứa con mình dùng cả tính mạng để đánh đổi, trong lòng xúc động không thôi.
Nàng run rẩy vươn tay, nhẹ nhàng vén lên miếng vải gấm che đầu đứa bé, ngay sau đó, một khuôn mặt nhỏ nhắn xuất hiện trước mắt nàng.
Thấy rõ diện mạo đứa bé, nàng ngây người.
“Ngọc Yên, con rất giống nàng đó.” Lý Cảnh ở bên cạnh mỉm cười nói.
“Giống mẫu thân là có phúc.” Trúc Vận đứng bên hớn hở cười nói, “Tiểu điện hạ đại nạn không chết, tất là người có phúc.”
Tề Ngọc Yên ngây ra một lúc, sau đó cả người bắt đầu run rẩy.
Nàng hít sâu một hơi, sau đó đặt đứa bé lên đùi rồi bắt đầu cởi vải bọc.
Thấy Tề Ngọc Yên cởi vải bọc của con, Lý Cảnh thắc mắc hỏi: “Ngọc Yên, nàng làm gì vậy?”
Tề Ngọc Yên không trả lời, chỉ tập trung cởi vải bọc đứa bé ra. Lập tức thân thể đứa bé lộ ra. Nàng vội vàng vươn tay, bắt lấy chân phải đứa bé, giơ lên, chăm chú nhìn.
Tại chính giữa lòng bàn chân đứa bé có một chấm ruồi nhỏ.
Nhìn thấy chấm ruồi này, nàng ngây ngẩn. Nước mắt dần tích tụ trong mắt.
Thấy Tề Ngọc Yên là lạ, Lý Cảnh căng thẳng, vội hỏi: “Ngọc Yên, nàng sao thế?”
Một lúc sau, Tề Ngọc Yên mới ngẩng đầu, mắt đã ngập nước. Nàng run giọng nói: “Hoàng thượng, Huyên Nhi của chúng ta, con, con trở về rồi.”
“Huyên Nhi? Huyên Nhi nào?” Lý Cảnh mờ mịt.
Thấy Lý Cảnh lo lắng, Tề Ngọc Yên giật mình. Bấy giờ mới nhớ ra, trong trí nhớ của Lý Cảnh, vốn không có Huyên Nhi.
Nàng nhìn Lý Cảnh, nén khóc cười nói: “Hoàng thượng, thiếp muốn gọi con là Huyên Nhi, được không? Nếu Hoàng thượng không thích cái tên này, vậy lấy làm nhũ danh của con nhé.”
Kỳ thật ở kiếp trước, cái tên Lý Huyên cũng là do Lý Cảnh đặt, chỉ là không biết kiếp này, hắn còn có thể đặt cái tên này cho đứa bé không nữa. Nhưng bất kể ra sao, thằng bé luôn là Huyên Nhi trong lòng nàng.
“Huyên Nhi? Ngọc Yên, nàng nói tới chữ Huyên nào?” Mắt Lý Cảnh lấp lóe.
Tề Ngọc Yên quấn lại cho con, sau đó ôm chặt đứa bé vào lòng, nói: “Chính là lời mà Lưu Tuấn nói trong sách Quảng Tuyệt Giao Luận, “tự ôn úc tắc hàn cốc thành huyên, luận nghiêm khổ tắc xuân tùng linh hiệp” (lời nói nhiệt tình nồng hậu, thân dù ở sơn cốc rét lạnh cũng cảm thấy ấm áp).” Nói xong một tay bế đứa nhỏ, một tay kéo tay Lý Cảnh, viết vào lòng bàn tay của hắn chữ “Huyên”.
Lý Cảnh thấy chữ Tề Ngọc Yên viết, hơi bất ngờ, sau đó nở nụ cười, nói: “Ngọc Yên, quả là trùng hợp. Lúc trước trong số những cái tên để đặt cho hoàng tử mà Ti Thiên giám đưa tới cho ta, có chữ Huyên này. Ta đang phân vân giữa chữ Huyên và chữ Huy, không biết chọn cái nào.”
Nói xong hắn dịu dàng vén tóc hai bên má Tề Ngọc Yên ra sau tai, cười nói: “Nếu Ngọc Yên vừa ý chữ Huyên này, vậy ta sẽ đặt tên cho hoàng nhi chúng ta là Lý Huyên nhé.”
Nghe vậy, Tề Ngọc Yên mừng rỡ, gật đầu nói: “Vậy, thần thiếp cảm ơn Hoàng thượng.” Sau đó nhẹ nhàng áp mặt mình lên gương mặt nhỏ nhắn, nét mặt dịu dàng, “Huyên Nhi, tốt quá. Huyên Nhi của mẹ đã trở về rồi.”
Tề Ngọc Yên lúc này, cực kì hạnh phúc.
Tốt quá! Huyên nhi đã trở lại! Những người nàng yêu quí kiếp trước, đều đang ở cạnh bên mình. Kiếp này, thật sự có thể mong cầu được hạnh phúc trọn vẹn không?
Đúng lúc này, Huyên Nhi có vẻ hơi khó chịu, vặn vẹo thân thể nhỏ bé, đột nhiên khuôn mặt bé nhăn lại, khóc ré lên.
“Huyên Nhi, con sao thế? Khó chịu đâu à?” Tề Ngọc Yên khẩn trương.
Trúc Vận lên tiếng: “Nương nương, chắc tiểu hoàng tử đói bụng ạ. Nương nương giao tiểu hoàng tử cho nô tỳ, nô tỳ dùng thìa bón chút nước đường cho bé uống.”
“Nếu nó đói bụng, sao lại bón nước đường?” Tề Ngọc Yên sửng sốt, “Tại sao không cho nó bú sữa?”
“Nương nương sinh non đột ngột, nhũ nương tuyển chọn vẫn chưa tiến cung. Hôm qua sau khi nương nương sinh xong, mới gấp rút gọi nhũ nương vào cung, chỉ là vẫn phải để Thái Y viện kiểm tra một lần nữa, xác định không có bệnh kín nào, mới có thể để nhũ nương cho tiểu hoàng tử bú.” Trúc Vận cười giải thích, “Điện hạ đành chịu thiệt một ngày, mai sẽ có sữa ăn.”
“Hiện giờ Huyên Nhi sinh non, thân thể vốn yếu, sao có thể chịu đói được.” Tề Ngọc Yên cau mày.
“Nếu vậy.. hay cứ gọi nhũ nương tới cho Huyên nhi bú sữa trước?” Lý Cảnh do dự nói.
“Không được.” Tề Ngọc Yên lắc đầu, nói: “Vẫn nên để các thái y kiểm tra nhũ nương cẩn thận, đừng lây bệnh gì sang cho Huyên nhi.”
“Nàng vừa muốn Huyên nhi bú sữa, nhưng không muốn nhũ nương đến cho con ăn, vậy nàng muốn sao?” Lý Cảnh bất đắc dĩ nói.
Nghe vậy, Tề Ngọc Yên trừng Lý Cảnh, thầm thì nói: “Thần thiếp không phải mẹ chắc.” Sau đó tính cởi vạt áo, ngẩng đầu thấy Lý Cảnh tỏ vẻ ngạc nhiên, miệng hơi há, đang yên lặng nhìn mình.
Nàng chần chừ một lúc, bèn xoay lưng lại, bấy giờ mới cởi vạt áo trước ngực, bắt đầu cho Huyên nhi bú sữa.
Chỉ chốc lát sau, Huyên Nhi nín khóc, thay vào đó là tiếp nhấm nuốt nho nhỏ truyền đến.
Lý Cảnh thấy Tề Ngọc Yên xoay lưng lại cho bú sữa, đầu tiên là sửng sốt, sau đó khóe miệng hơi giương lên, nhưng không lên tiếng.
Huyên Nhi sau khi được sinh ra, chưa được bú tí sữa nào, hiện tại có ăn, thành ra ngấu nghiến bú. Đến khi thằng bé ăn no, lại ngủ thiếp đi.
Tề Ngọc Yên thấy Huyên Nhi ngủ, bèn một tay bế bé, một tay khác khép lại vạt áo trước ngực, sau đó bế thẳng Huyên Nhi vẫn đang say ngủ.
“Nàng bế con lên làm gì?” Lý Cảnh có chút không hiểu, “Để cho con ngủ đi.”
“Hoàng thượng không hiểu đâu.” Tề Ngọc Yên đặt đầu thằng bé lên vai mình, vỗ nhẹ vào lưng nó.
Lúc sau, Huyên Nhi trong giấc ngủ ợ hơi hai cái, nhưng không tỉnh, chép chép miệng rồi ngủ tiếp.
Tề Ngọc Yên thả Huyên Nhi xuống ẵm ngang, rồi giải thích cho Lý Cảnh: “Không để Huyên Nhi ợ, rất dễ nôn trớ, làm con bị sặc.”
Lý Cảnh càng thêm kinh ngạc: “Sao Ngọc Yên biết điều này?”
Tề Ngọc Yên giật mình, sau đó nói: “Hồi trước không phải thần thiếp từng kể với Hoàng thượng à? Lúc ở Mi Dương, có nhà họ hàng sinh con, thần thiếp có giúp đỡ chăm sóc.”
“Hóa ra Ngọc Yên học sớm vậy, là để chờ cái ngày này chứ gì?” Lý Cảnh vui vẻ.
Tề Ngọc Yên lườm Lý Cảnh, chằng thèm đáp lại.
Trúc Vận cười nói: “Nương nương, tiểu hoàng tử ngủ rồi, đưa bé cho nô tỳ.” Dứt lời liền vươn tay, muốn đỡ lấy đứa bé.
Tề Ngọc Yên lắc đầu, nói: “Trúc Vận, ta muốn tự chăm sóc con, để con ngủ cùng với ta một lúc.”
Nghe vậy, Trúc Vận ngây ra như phỗng.
Cô thoáng nhìn qua Lý Cảnh, sau đó nói: “Nương nương, bây giờ chúng ta đang ở trong Càn Dương cung, chỗ cô đang nằm chính là long sàng. Nếu chốc nữa tiểu hoàng tử đái dầm, làm bẩn long sàng thì làm sao? Vẫn nên để nô tỳ chăm tiểu hoàng tử đi ạ.”
Tề Ngọc Yên ngẩn ra, lắc đầu nói: “Nhưng ta muốn ở bên Huyên Nhi.”
Kiếp trước thời gian ở bên con quá ngắn, kiếp này nhất định phải bù đắp.
Nhưng quả thật không được làm bẩn long sàng, làm sao đây?
Nghĩ đến đây, nàng ngập ngừng nói: “Vậy, Trúc Vận, hay là, chúng ta về Trọng Hoa cung? Như thế sẽ không làm bẩn long sàng.”
“Linh tinh!” Nghe vậy, Lý Cảnh nghiêm mặt, lạnh giọng trách nói: “Ngọc Yên, hiện giờ nàng vẫn đang ở cữ, sao có thể tùy tiện ra ngoài hứng gió? Nếu để lại tật thì làm sao hả?”
Tề Ngọc Yên cắn môi, tủi thân nói: “Nhưng, nhưng thiếp
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.