Mạc Diễm theo chân người phục vụ đến trước một cánh cửa phòng. Cậu ta ra dấu hiệu tay mời anh vào trong nhưng Mạc Diễm vẫn đứng chôn chân ở bên ngoài mà không hề có chút động thái nào.
“Quý khách… chính là nơi này.” Người phục vụ lịch sự lên tiếng nhắc nhở anh.
Anh ngờ vực nheo mắt nhìn cánh cửa đóng kín, nửa tin nửa ngờ lên tiếng xác nhận lại một lần nữa.
“Cô Túc nói cậu đưa tôi tới đây?” Giọng nói anh trầm thấp, đôi mắt âm u một lần nữa chiếu đến người nhân viên đang khúm núm đổ mồ hôi hột bên cạnh.
Ực!
Người nhân viên nuốt nước bọt trước khí thế to lớn của anh, khó khăn cứng ngắc gật đầu như máy móc.
“Được rồi…”
Anh bước lên trước, đặt tay lên thanh vặn cửa trước đôi mắt theo dõi thầm kín của người nhân viên.
…
Phù Trân bàng hoàng nhìn bà, không ngờ bà ấy lại có thể suy nghĩ và nói ra được những lời này. Không! Không phải chỉ riêng bà ấy mà có khi cả nhà này đều có suy nghĩ như vậy.
Trong lúc tức giận đến phát run mà đầu óc cô lại nhanh nhạy nhớ tới khoảng khắc mà anh vừa bước xuống xe, bọn họ đã vui mừng ra mặt và chào đón nồng nhiệt như thế nào. Quả nhiên là có mục đích nên mới có thể không màng mặt mũi mà thể hiện như thế.
Nhưng…
Đừng có thể làm trò cười cho thiên hạ như vậy có được không?
Người khác thì cô không nói, nhưng dù sao anh ấy cũng từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-kiep-hoa-no/3471151/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.