“Anh đang ở đâu…”
Giọng nói lo lắng của cô vang lên còn chưa hết lời thì đã bị một giọng nói lớn tiếng khác lấn át.
“ÔI TRỜI ƠI, LÉN LÚT DẪN NHAU VÀO PHÒNG RIÊNG MÀ KÊU KHÔNG CÓ GÌ À? AI TIN THÌ TIN CHỨ TÔI KHÔNG TIN ĐÂU!”
Phù Trân bàng hoàng ngước đôi mắt trong veo nhìn về nơi phát ra âm thanh. Cách cô khoảng chừng 15 mét về phía tây, một đám người đang tụ tập đông đúc bàn tán chuyện gì đấy. Linh cảm mách bảo cô có chuyện chẳng lành, bước chân theo bản năng mà cất bước về phía đó.
Làm ơn đi, làm ơn đừng là suy nghĩ hiện giờ trong đầu của cô!
Càng tới gần, những tiếng bàn tán càng rõ ràng hơn.
“Chậc… chậc… thật không ngờ…”
“Túc gia đúng là càng ngày càng khiến người ta phải lau trán cảm thán đấy.”
“Một ngày như hôm nay vậy mà cũng dám… người trẻ tuổi các người đấy, thiếu thốn đến vậy sao?”
Cô chẳng biết bằng cách nào mà mình đã lên lỏi được qua đám người, gạt những người đang chắn phía trước ra với giọng nói khàn đặc chẳng chút sức lực.
“Làm ơn… cho tôi qua…” Tấm thân nhỏ bé hoà mình vào tốp người, dù bị người ta đụng trúng cũng không thể cản được bước chân của cô.
Một nam một nữ đứng trước bàn dân thiên hạ, dù họ có dùng mười cái miệng để biện minh cũng không thể giải thích hay bao biện cho việc bản thân họ bị mọi người bắt gặp khung cảnh cả hai đều ở chung trong một căn phòng nghỉ nằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-kiep-hoa-no/3471152/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.