Phù Trân giật thót mình!
Cô nghe nhầm đúng không?
Tống Mạc Diễm, anh… làm sao có thể gọi tên cô một cách vừa chua xót vừa bi thương như thế được?
Anh phải giống như trước, chán ghét cô và lạnh lùng gọi tên cô chứ? Giọng điệu nhu tình đấy là có ý gì?
Cô không dám tin, từ sâu trong đáy lòng sinh ra kháng thể bài xích. Không, cô không tin! Đây chắc chắn chỉ là giả, là mộng ảo mà cô tự ảo tưởng mà thôi.
Nhưng… hơi ấm từ người đàn ông quá chân thật, hơi thở ấm nóng phả vào cần cổ của cô tựa như cọng lông vũ nhè nhẹ cọ sát khiến cô ngứa ngáy đến mức không thể chịu nổi.
“Ngài Tống, anh…”
“Phù Trân… Trân Trân…” Miệng anh lẩm bẩm liên tục gọi tên của cô vài lần, toàn thân cô cứng đờ không dám nhúc nhích. Toàn thân của người đàn ông trở nên run rẩy, cô bất giác phát hiện hình như anh đã gầy đi.
Vài phút trôi qua, người đàn ông đang ôm chặt lấy cô lại yên lặng chẳng chút động tĩnh. Cô lay người anh, không chút phản ứng.
Cô gấp gáp gọi, “Diễm! Mạc Diễm! Tống Mạc Diễm!”
“…” Đáp lại cô vẫn chỉ là tiếng thở đều đều của anh.
…
Mạc Diễm ngoan ngoãn nằm trên giường êm với đôi mắt nhắm nghiền, ánh đèn trong phòng đã được bật giúp cô có thể trông thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông.
Hơi thở của anh đều đều có phần yếu ớt, an tĩnh ngủ thật khác với lúc tỉnh táo. Cô nhớ lại cuộc nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-kiep-hoa-no/3471141/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.