Điều khó tin này đã xảy đến với cô.
Khi cô muốn tìm mọi cách để anh nhớ lại thì anh lại chẳng nhớ, đến khi cô muốn buông bỏ rồi anh lại nói anh chính là Mạc Diễm của cô.
“…” Phù Trân mấp máy hé môi, vừa muốn nói gì đó trong sự chờ mong của Mạc Diễm thì đúng lúc đấy tiếng chuông điện thoại của cô lại vang lên.
Cô hắng giọng, ngượng ngùng nói với anh một tiếng xin lỗi rồi đứng lên đi nghe điện thoại.
“Alo!”
“TÚC PHÙ TRÂN, CẬU GIỠN TỚ ĐÚNG KHÔNG? CẬU… VỀ NƯỚC RỒI?” Tiếng thét chói tai rung động đất trời của Mạch Ninh vang lên, truyền vào lỗ tai của cô.
Phù Trân trước đấy đã đoán được nên kịp giơ điện thoại ra xa, đợi khi cô ấy càu nhàu đủ rồi mới áp lại lên tai.
“Phải, tớ về rồi.” Trước khi đến bệnh viện, cô đã nhắn tin cho cô ấy biết về việc mình đã trở về nước. Có lẽ bây giờ cô ấy mới ngủ dậy và thấy tin nhắn nên hiện tại mới gọi tới cho cô.
“Thật sao? Về nước làm gì vậy… chẳng phải cậu…” Đang muốn lẩn tránh Tống Mạc Diễm sao?
Lời sau cô ấy không dám nói nên chỉ đừng nuốt ngược vào trong. Dù vậy, Phù Trân tất nhiên vẫn hiểu.
“Chuyện này kể ra dài lắm, khi nào rảnh gặp nhau tớ sẽ kể cho cậu nghe.”
“…”
…
Đáng lẽ cô đã tính sẽ gặp lại cô ấy sớm thôi nhưng… mọi thứ cứ bị trì trệ từ ngày này qua ngày khác.
Lí do của việc này chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-kiep-hoa-no/3471142/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.