Cửa thang máy đóng lại và bắt đầu đi chuyển, thời gian vốn rất nhanh nhưng cô lại cảm thấy lâu đến lạ thường. Từng giây trôi qua như từng năm đếm ngược, cuối cùng cũng kêu “ting” một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Cậu thư ký đưa tay, ra hiệu mời cô đi trước.
Phù Trân nhìn cậu ta một cái rồi rời mắt nhìn về khung cảnh bên ngoài cửa thang máy.
Tâm trạng hồi hộp với trái tim đập thình thịch như sắp vọt ra khỏi cổ họng, cô dùng chút lí trí cuối cùng áp chế tất cả mọi điều xuống và nhấc bước đi về trước.
Điều gì đang chờ đón cô tiếp theo đây?
Rốt cuộc vì điều gì mà cô lại trở về nước và tới bệnh viện này?
Nếu là bình thường khi nhìn thấy phong cách trang hoàng nơi này cô ít nhiều cũng sẽ bật thốt lên một câu cảm thán: Wow! Không hổ là bệnh viện tư nhân quốc tế bậc nhất!
Nhưng hiện tại vì quá căng thẳng, mắt cô còn chẳng buồn d.ao động, bước chân cũng chỉ là nhấc theo bản năng thì làm sao có thể chú ý tới những thứ khác.
Đi qua một khúc rẽ, cô đã có thể trông thấy ngay ông bà Tống đang ngồi trên hàng ghế. Phù Trân hít sâu một hơi, sau đấy cất giọng gọi: “Ba, mẹ!”
“Tiểu Trân, con cuối cùng cũng đến rồi…” Bà Tống động lên tiếng, đứng lên từ trên ghế và ôm chầm lấy cô. Phù Trân nhất thời không thể trả lời bà vì tâm trí của cô đang đặt vào cánh cửa phía sau lưng họ. Trên cánh cửa có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-kiep-hoa-no/3471140/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.