Một ngày nọ cô lại tiếp tục gọi cho họ, bà Tống là người nghe máy. Dù bà vẫn sẽ mỉm cười, cùng cô nói chuyện rất lâu nhưng Phù Trân vẫncảm thấy có điều gì đấy không đúng.
“Mạc Diễm.. anh ấy khỏe chưa mẹ?”
“À... ừm, thằng bé tốt rồi. Bác sĩ nói tình trạng đang tiến triển rất tốt. Chắc không lâu nữa sẽ lại sinh hoạt như bình thường.” Dừng một chút,bà ấy như thể sợ cô không tin mà còn bồi thêm một câu, “Ừm...để lát nữa mẹ chụp vài tấm hình cho con xem nhé.”
“Dạ.”
Sau đấy, bà quả thật đã gửi cho cô vài tấm hình vừa chụp.
Trong ảnh, Mạc Diễm mặc trên mình bộ đồ của bệnh viện. Anh nhắm mắt ngủ, dù có chút gầy gộc và xanh xao nhưng vẫn có thế cảm nhận thấy sinh khí.
Vài ngày sau đấy, bà Tống lại chụp thêm vài tấm cho cô xem. Vì là chụp lén nên không có chính diện, dù chỉ là mờ ảo và thoáng qua thì côvẫn có thể thấy những hình ảnh quen thuộc của anh như là dùng bữa hay là đi lại.
Mừng rằng anh đã khỏe nhưng tận sâu trong đáy lòng cô vẫn có chút gì đấy bất an và lo lắng. Hình nhưông bàTống có gì đó giấu giếm cô nhưng cô lại chẳng thể nghĩ ra được điều đó là gì.
Một tháng sau đấy, nỗi bất an trong cô càng lớn hơn. Nghe nói Mạc Diễm đã hoàn toàn khỏe mạnh nhưng... điều khiến cô để tâmchính là việc ông bà Tống vẫn ở lại trong nước mà chưa quay trở lại công việc ở nước ngoài của mình.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-kiep-hoa-no/3471139/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.