Phù Trân cầm hộp quà của mình lên, dù đã thầm nhủ từ trước nhưng đứng trước sự thật anh còn không thèm tiện tay mở quà sinh nhật mình tặng thật không thể tránh khỏi hụt hẫng.
Đặt chiếc hộp về chỗ cũ, cô rời khỏi phòng thay đồ của anh khi nghe thấy tiếng động từ phòng ngủ bên ngoài. Đúng lúc cô ra tới nơi thì cũng là lúc anh vừa bước vào.
“Trễ rồi em vẫn chưa ngủ sao?” Anh không phát hiện ra hành động vừa rồi của cô nên thản nhiên thoải mái hỏi với ý quan tâm.
Trong lòng có cảm giác chột dạ như kẻ vừa làm chuyện xấu. Cô cố gắng áp chế trái tim đang đập thình thịch của mình lại, che giấu nỗi buồn sau đáy mắt để trả lời anh.
“Có lẽ hôm nay ngủ nhiều rồi nên tối nay cảm giác buồn ngủ có tới hơi trễ.”
Mạc Diễm từ bên ngoài trở về, anh đã cởi chiếc áo vest nên thân trên chỉ còn lại chiếc áo sơ mi trắng tinh thơm tho cởi ba cúc trước ngực làm lộ ra cơ ngực màu đồng săn chắc. Anh cởi cúc áo ở cổ tay, tay áo sắn lên đến trên khuỷu tay, đứng dựa vào thành tường quan sát cô tỉ mỉ.
“Dù vậy thì cũng nên nghỉ ngơi cho sớm mới đúng chứ.” Giọng nói anh có vẻ đang mắng cô nhưng thực chất lại là chiều chuộng. Trông thấy khuôn mặt mang nét buồn bã mệt mỏi lại chẳng buồn đáp lại một lời của cô, anh hắng giọng ngượng ngạo nói: “Ừm… em đã ăn gì chưa? Thôi vậy, anh có mua đồ ăn khuya, cùng ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-kiep-hoa-no/3471121/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.