Phù Trân rời quán nước, lên chiếc xe nhà vẫn luôn đợi sẵn ở gần đấy.
“Phu nhân… chúng ta trở về nhà sao?” Tài xế do dự qua cất giọng hỏi cô. Cô uể oải ngả người ra sau ghế, ánh mắt mơ hồ mang theo tầng sương mù mịt nhìn ra ngoài cửa xe.
Trong lúc vô tình, cô thấy đôi tình nhân trẻ chở nhau trên chiếc xe gắn máy. Cô gái phía sau mỉm cười hạnh phúc ôm chặt lấy thắt lưng của chàng trai. Hay cặp vợ chồng trung tuổi phụ giúp nhau đẩy chiếc xe hàng đi bán. Công việc nặng nhọc được người chồng gánh vác phần hơn. Cô lại tiếp tục đưa tầm mắt nhìn ra xa hơn, bên kia đường đang có cặp vợ chồng tuy đã già tóc bạc trắng nhưng cẩn thận quan tâm đỡ đần nhau lên chuyến xe bus.
Thì ra đấy là tình yêu, là tình cảm giữa người và người.
Cô không muốn nhìn nữa nên đã nhắm mắt lại, mệt mỏi ngửa mặt về phía trần xe. Trong lúc tài xế đang do dự không nên làm thế nào thì nghe thấy giọng nói như nghẹn ngào của cô vang lên.
“Không về nhà… cảm phiền anh đưa tôi tới…”
…
Hai tiếng sau tại bên sông ven thành phố.
Cô thừ người, nhắm nhìn dòng nước chảy bên dưới. Chẳng ai biết cô đang nghĩ gì, họ chỉ thấy một gái gái cô đơn ngồi im bất động với khoảng thời gian đã rất lâu.
Phù Trân đưa bàn tay của mình lên, rất dễ dàng có thể trông thấy chiếc nhẫn hình hoa cúc kia. Thật đẹp cũng thật tinh xảo nhưng cớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-kiep-hoa-no/3471120/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.