Tình yêu luôn là thế. Nó đến với cuộc đời của chính ta theo một cách rất thần kỳ. Có lẽ là do duyên phận, cho nên mới không có cách nào chối bỏ được. Là nhân duyên hay nghiệt duyên? Nên bắt đầu từ đâu, mà lại kết thúc từ đâu? Yêu là một vòng luẩn quẩn, cho dù ta có trầm luân trong đó cả đời cũng chẳng thể nào mà hiểu hết được. Yêu chính là như thế, biết là khó khăn nhưng vẫn mãi cố chấp một cách điên cuồng. Tình yêu, sau khi trao đi rồi thì thứ nhận lại sẽ là gì? Có phải sẽ là tình yêu, hay chỉ là sưn xa lánh của đối phương?
Hắn là hái hoa tặc. Lần đầu tiên dở ra tuyệt chiêu bắt người của mình, liền trực tiếp đem đối phương trở về nhà "làm thịt". Hắn cũng không ngờ tới, đây chính là một mồi lửa nóng, thiêu đốt tình yêu của hắn, khiến hắn không có cách nào bình thản được. Có thể người ta sẽ nói hắn ngu ngốc khi để chính mình rơi sập vào bẫy của tình ái, nhưng hắn không quan tâm. Cứ thử như hắn một lần mà xem, để coi còn có ai khoe khoang hống hách như vậy không? Yêu rồi, chính là tình nguyện biến mình trở thành nô lệ của tình yêu, cả đời không thoát ra được nữa, mãi mãi chôn vùi.