Không gian tối đen như mực, mọi thứ bị chìm vào một hồi tĩnh mịch, sự im lặng đến đáng sợ khiến người ta vô thức rợn tóc gáy. Mùi ẩm mốc bốc lên nồng nặc, thoang thoảng còn có mùi máu tanh, mùi chuột chết. Tại cái nơi nhơ nhuốc nhất, đen tối nhất của Hoàng cung lại đang giam giữ một người mang cái tâm thiên lương trong sáng.
Nữ tử hắc y mệt mỏi tựa lưng vào khung sắt, y ngửa cổ nhìn trần nhà mục nát, ánh mắt thanh tịnh như mặt hồ. Dường như thế gian này cũng chẳng còn gì để bận tâm, đâu đó trên người y toát lên vẻ yếu đuối vô lực.
Đều nói, thế gian này được mấy kẻ là đấng nam nhi chân chính? Giang sơn không phải vẫn do một tay nữ nhân lấy về hay sao? Vậy mà xem đãi ngộ khi bán mạng vì thiên hạ là gì?
Một đạo thánh chỉ, tống giam Địa lao chờ ngày xét xử.
"Ở trong này cảm giác thế nào?" Bỗng một tiếng nói trầm thấp vang lên làm phá tan không gian tĩnh mịch. Tư Nhã Tịnh không quay đầu cũng biết người đến là ai, y chỉ nhàn nhạt cười lạnh:
"Tạ Hoàng thượng quan tâm. Địa lao này ngoại trừ hơi tối tăm một chút, còn lại thì đều rất tốt. Ánh sáng e là khó chiếu được đến đây."
Phó Văn Đế đứng ở bên ngoài cửa ngục, một thân hoàng bào uy nghi sáng chói đối lập hoàn toàn với người chật vật nhơ nhuốc ở bên trong. Hắn híp lại đôi mắt hẹp dài nhìn một vòng trong Địa lao, cuối cùng tầm mắt dừng trên người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-duong-xuan-thuy/2537943/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.