"Hoàng hậu nương nương.. xin đừng làm khó nô tài nữa, thực không thể vào.." Binh sĩ chĩa ra ngọn giáo bằng sắt, dứt khoát chặn ngang lại trước cửa. Hơn chục tên binh sĩ đều đang khó xử, né tránh không dám nhìn người đối diện.
Trước mặt là thanh y nữ tử phong hoa tuyệt đại, nhưng lại nhiều hơn phần tiều tụy cùng chật vật. Nàng nâng lên ánh mắt không hài lòng, tức giận nói lớn:
"Bổn cung là Hoàng hậu Đại Nguyên, lời ta nói các người dám không tuân? Mau mở cửa cho ta vào!"
"Hoàng hậu nương nương tha mạng! Địa lao này không phải là nơi người nên đến.."
"Tại sao ta không thể đến?" Thượng Quan Tử Thanh trợn trừng hai mắt nhìn một hàng binh sĩ trước cửa Địa lao, nàng lạnh giọng quát lớn:
"Mau tránh ra, bổn cung muốn vào gặp Hộ Quốc tướng quân."
Mấy tên binh sĩ canh ngục nhìn nhau, rồi thở dài:
"Ngoại trừ Hoàng thượng thì không ai được phép bước chân vào Địa lao, Hoàng hậu nương nương vẫn là nên trở về đi thôi."
Dường như những lời này đã nói nãy giờ rất nhiều lần, hình thành thế cục hai bên liên tục giằng co. Binh sĩ thề chết cũng không chịu tránh ra, khăng khăng chặn cửa. Thanh y nữ tử tức giận đến không nói nên lời, thân phận Hoàng hậu rẻ rúng đến mức ra lệnh cho kẻ dưới cũng không được.
Thực quyền chỉ như trò đùa thôi sao? Giờ nhìn qua nàng trông chẳng có chỗ nào giống bậc mẫu nghi thiên hạ, mà nhiều hơn phần nhỏ bé đáng thương:
"Bổn cung chỉ muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-duong-xuan-thuy/2537941/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.