Không bao lâu sau khi Chu Nhân Nhân nôn máu rời đi, toàn bộ Hợp Tiên Tông đã hay tin Du Án đánh nàng ta. Trên dưới sư môn đâu đâu cũng bàn luận về chuyện này. Mọi người đều truyền tai nhau rằng, dù sao thì Du Án cũng có tu vi kim đan kỳ, thường ngày nhìn vô dụng thế thôi chứ thật ra người ta giả heo ăn thịt hổ đấy. Không thấy Đại tiểu thư bị nàng đánh đó à, phải biết nhiều lần tỉ thí trước kia đều là Đại tiểu thư thắng nàng. 
Trên Điểu Ngữ Phong ngoại trừ Du Án và Tống Cẩn thì không còn ai khác nữa, bình thường tin tức không linh thông, thế nên khi nàng biết được lời đồn đãi đang bay khắp tiên môn thì đã là ba ngày sau. 
Du Án dở khóc dở cười: "Ta chỉ đánh Chu Nhân Nhân một cái thôi mà, qua lời bàn tán của họ lại thành như ta sắp giết nàng ta đến nơi vậy." 
"Ngày thường sư tôn quen nhượng bộ, bọn họ nghĩ như vậy cũng không bất ngờ." Tống Cẩn rót trà cho nàng, giọng nói trong trẻo nhẹ nhàng, hắn hỏi: "A Cẩn cũng cảm thấy như vậy không giống tác phong bình thường của sư tôn, nàng ta đã bức bách người sao?" 
"Không phải thế thì còn gì nữa, nàng ta ba lần bảy lượt chạy đến đây để bới móc, nếu không dạy cho nàng ta một bài học thì có khi nàng ta sẽ đè đầu cưỡi cổ ta mất." Du Án hừ nhẹ một tiếng, nâng chén trà khẽ nhấp. 
"Người hiền lành dễ bị kẻ khác ức hiếp, sư tôn sẵn lòng phản kháng là đúng. Chỉ có điều 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-do-de-tranh-nhau-lam-dao-lu-cua-ta/1217588/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.