Editor: Morii Beta: LinhNhi Gió nổi lên, dấy nên tiếng vi vu khắp núi rừng. Du Án cứng đờ quay đầu lại, lọt vào mắt nàng là ánh nhìn trong trẻo của Tống Cẩn. Nàng hắng giọng một cái rồi trưng ra vẻ mặt vô tội, hỏi: "Là sao?" "Tông chủ nói con là đồ đệ mới của người, nhưng con đã theo sư tôn mười bảy năm rồi mà vẫn là học trò mới, như vậy chẳng phải đã nói rõ là sư tôn có một đồ đệ cũ, đã đi theo người lâu hơn con sao?" Tống Cẩn bình tĩnh nhìn nàng: "Đó là người trước kia kề cận bên cạnh sư tôn sao?" Tống Cẩn thông minh quá mức, chỉ bằng một câu nói của Tông chủ đã suy đoán được nhiều đến vậy, hơn nữa còn trúng phóc. Sau lưng Du Án rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, cảm khái đồ đệ lớn rồi không dễ gạt. Nhưng không lừa được thì vẫn phải lừa. Nếu để cho nó biết bản thân chỉ là một nửa hồn phách, xuất hiện trên đời này là do ngoài ý muốn, còn thân thể chân chính vẫn đang chìm trong cơn mê sâu thì sợ rằng sẽ kích thích đến nó. Nó chỉ mới nổi cơn giận đã sốt cao rồi, nếu bị chuyện này đả kích thì e rằng sẽ không chịu nổi. Du Án lặng lẽ nhìn thẳng vào mắt hắn, chốc lát sau từ tốn cất lời: "Con có biết đến nay Tông chủ đã bao nhiêu tuổi không?" Tống Cẩn hơi ngừng lại, nhìn nàng với vẻ khó hiểu. "Nếu ta nhớ không lầm, ước chừng đã năm trăm ba mươi tuổi rồi." Du Án cong môi: "Với ông ta mà nói, cho dù con đã theo ta năm mươi năm thì có lẽ cũng chỉ được coi là đồ đệ mới mà thôi." Tống Cẩn: "Ý của sư tôn là?" "Là con đừng nên nghĩ nhiều, ta chỉ có một đứa đồ đệ là con thôi, hiểu chưa?" Du Án cười khẽ, ánh mắt trong veo. Tống Cẩn cười như gió thoảng mây bay: "Vâng." Trấn an được Tống Cẩn, Du Án yên lặng thở phào một hơi rồi quay người đi về phòng ngủ. Sự việc Tông chủ đến đây giống như một hòn đá nhỏ ném vào hồ nước, chỉ có lúc ban đầu gợn vài vòng sóng nước, sau đó không có động tĩnh gì nữa. Sáng sớm hôm sau, tin Tông chủ bế quan tu luyện được truyền ra. "... Ngay tối qua ông ta còn nói sẽ đưa linh dược cho ta mà sáng hôm nay lại lập tức bế quan tu luyện, không phải cố ý khất nợ đấy chứ?" Du Án không nhịn được phàn nàn với Tống Cẩn. Tống Cẩn bật cười: "Có lẽ chỉ là vừa khéo thôi, sư tôn đừng nên nghĩ nhiều." "Ta cũng không muốn nghĩ nhiều đâu, nhưng mà ông ta lại bế quan ngay lúc này, chẳng tránh được thấy có hơi kỳ lạ." Du Án chậc lưỡi, đâu đâu cũng thấy sai. Tống Cẩn ngước mắt: "Kỳ lạ ở chỗ nào?" "Ông ta..." Du Án vốn định nói ông ta sắp chết, thế mà giờ đây còn chưa sắp xếp công việc trong tông môn, cũng không lót đường trước cho con gái mà lại chạy đi bế quan phí hết thời gian, đương nhiên là kỳ lạ. Nhưng ngắm nhìn ánh mắt sạch sẽ trong vắt của Tống Cẩn, nàng đành cười cho xong: "Không có gì, ta chỉ cảm thấy trong tông môn đang nhiều việc như vậy mà ông ta lại tránh đi để thanh tĩnh, có hơi kỳ quái." Vài ba cái chuyện sống chết này nàng không muốn nói cho A Cẩn. Tống Cẩn nghe vậy, trong đầu thoáng hiện lên gương mặt của Tông chủ, im lặng một lát rồi nói: "Dù có đúng hay không thì sư tôn cũng nên cẩn thận, tốt nhất là đừng đi ra ngoài nữa." "Ừ, ta biết rồi." Du Án véo mặt hắn một cái rồi cúi đầu chà đi phần rỉ sét trên Phách Hồn đao. Tống Cẩn nhìn nàng chăm chú làm việc, đôi mày dần dần nhíu lại. Tối hôm đó, Tống Cẩn bị ho khan nên đã đi ngủ từ sớm. Một mình Du Án trong lúc nhàm chán, cuối cùng muộn màng nhớ tới tên nào đó trong vực sâu, ngẫm nghĩ một phen bèn muốn đi thăm hắn. Vốn nàng định tay không mà đến, nhưng nghĩ lại thấy mình bỏ quên hắn lâu như vậy rồi, sợ rằng với cái tính khí nóng nảy đó thì hắn sẽ gây sự, vẫn nên cầm theo ít quà thì hơn. Du Án nghiêm túc suy nghĩ trong giây lát, nửa đường quay lại phòng bếp cầm theo hai cái bánh bao không nhân. Đó là món nàng tự mình xuống núi mua, hy vọng hắn không phụ tấm lòng tốt này. Nàng cười tít mắt dùng giấy dầu gói kỹ bánh nhét vào ngực rồi ra ngoài. Thế mà vừa đi tới cửa viện đã nhác thấy một dáng người quen thuộc. Sau khi nhìn rõ người đến, Du Án hơi sững sờ: "Tông chủ?" "Du phong chủ." Tông chủ cười cười nhìn nàng, dưới ánh trăng trông sắc mặt ông ta tái xanh như quỷ. . ngôn tình hài Du Án hơi nhíu mày: "Không phải Tông chủ đang bế quan rồi à, sao lại xuất hiện ở Điểu Ngữ Phong này?" "Bổn tôn vốn đã bế quan, nhưng đột nhiên nhớ rằng chưa đưa linh dược cho Du phong chủ như đã hứa nên bèn đến đây một chuyến." Tông chủ vừa dứt lời, hai cái rương đã xuất hiện ở cửa viện. Du Án yên lặng trong chốc lát rồi tiến lên mở ra, bên trong quả nhiên toàn là linh dược thượng phẩm. Du Án mím môi, một lúc lâu sau mỉm cười ngẩng đầu: "Tông chủ khách sáo quá, chỉ vì hai rương linh dược này mà cất công đến đây." "Thật ra cũng không hẳn chỉ vì hai rương linh dược này." Tông chủ cười nhìn nàng. Móng tay Du Án bấu chặt vào lòng bàn tay, yên lặng nhìn ông ta, một lát sau nở nụ cười: "Chẳng hay còn có chuyện gì khác?" Tông chủ nhếch môi, khóe mắt hiện đầy vết chân chim: "Tối nay trăng sáng lên cao, chi bằng Du phong chủ dẫn bản tôn đi dạo xung quanh một vòng? Từ sau khi cha mẹ ngươi ra đi, bản tôn chưa từng ngắm nhìn Điểu Ngữ Phong một cách thật kỹ." Nhìn ông ta đâu đâu cũng lộ ra vẻ quái lạ, Du Án nhớ tới lời của Tống Cẩn bèn không muốn tiếp đãi ông ta thêm nữa. Nhưng dù cho ông ta sắp chết thì thực lực của mình vẫn không đánh lại được, huống chi A Cẩn còn đang nằm ngủ trong phòng, việc cần ngay trước mắt là phải dẫn ông ta rời khỏi căn viện này. Du Án ngẫm nghĩ một lúc rồi mỉm cười, đưa tay ra dấu mời, hai người lập tức đi ra ngoài. Hai người thong thả bước trên con đường núi, Tông chủ từ tốn chuyện trò: "So với ban đầu thì Điểu Ngữ Phong thật sự đã lụi bại đi nhiều." "Điểu Ngữ Phong chỉ có hai người là ta và đồ nhi, quả thực không có lòng dạ nào để xử lý." Du Án thuận miệng đáp cho có. "Những năm nay Du phong chủ chắc đã cực khổ nhiều rồi." Tông chủ cảm khái. Du Án nhếch miệng, không đáp. Tối hôm nay Tông chủ bỗng dưng nói nhiều hơn bình thường: "Bổn tôn cũng có lỗi, năm ấy tiên môn đấu đá nhau, cha mẹ Du phong chủ vì bảo vệ Hợp Tiên Tông mà hy sinh tính mạng, chỉ để lại một mình ngươi. Thế mà bản tôn lại chưa từng thay họ chăm sóc ngươi thật tốt, hại ngươi phải khổ cực như này. Sợ rằng khi nằm dưới ba tấc đất rồi, bổn tôn cũng không có mặt mũi nào để gặp cha mẹ ngươi." "Tông chủ nói quá rồi." Du Án nhếch môi. "Có lẽ do tuổi tác càng ngày càng lớn nên gần đây bổn tôn thường nhớ về thời còn trẻ. Nếu có thể trở về những năm tháng ấy, được sóng vai chiến đấu cùng cha mẹ ngươi thì tốt biết bao." Tông chủ cảm khái: "Chỉ tiếc cha mẹ ngươi đã ra đi, nguyện vọng này đã định là không thể thực hiện được." Ông ta cứ nhiều lần nhắc tới cha mẹ khiến Du Án sinh lòng buồn bực, ngay cả đáp một lời cho có lệ nàng cũng không buồn làm. Hai người bất giác đã đi ra sau núi, đằng trước cách không xa là một vườn hoa lớn, dưới ánh trăng sắc hoa hồng có vẻ hơi nhạt nhòa, cành hoa cũng không có sức sống như lần thăm trước. Ánh nhìn Du Án hạ xuống mơn trớn một đóa hoa, cánh hoa hình như khẽ run lên, nàng hơi ngừng lại, cho là mình hoa mắt. "Bản tôn sắp chết rồi." Tông chủ đứng sau lưng đột nhiên nói. Du Án ngừng lại, bình tĩnh quay đầu. "Chắc ngươi cũng đã nhìn ra." Tông chủ cười: "Cũng đúng, ngay cả Nhân Nhân còn cảm thấy dạo gần đây sắc mặt của bản tôn càng ngày càng kém thì sao ngươi không nhìn ra được." Du Án không nói gì. "Du phong chủ, có những lúc bản tôn rất ước ao được như ngươi, mới mười chín tuổi đã thành kim đan, từ đó dung nhan không lão hóa, xương cốt thân thể cũng mãi dừng lại ở trạng thái của tuổi mười chín. Không như bản tôn, hơn bảy mươi tuổi mới miễn cưỡng đạt được tu vi kim đan, cho dù tuổi thọ đã được kéo dài thì cũng không cách nào vượt qua được viên mãn." Tông chủ than thở. Ánh mắt của Du Án lạnh lùng: "Tông chủ, kim đan của ta là do cha mẹ ta dùng mạng đổi lấy đấy." "Đúng vậy, thế nên mới nói ngươi có được cơ duyên tốt, không giống ta, không có khả năng lên được nguyên anh nữa." Tông chủ nói xong thoáng dừng lại: "Thật ra cũng không phải là không có khả năng, chỉ vì đến nay linh lực ở tu chân giới đã khô kiệt nên ta mới trì trệ mãi không tiến cấp được, nếu có linh lực tinh thuần trợ giúp, có lẽ sẽ đọ sức được một phen." Du Án hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh đã hoàn hồn lại: "Ý Tông chủ là gì?" "Du phong chủ, từ khi cha mẹ ngươi truyền hết linh lực cho ngươi đến nay đã qua nhiều năm như vậy rồi, chỉ có lúc đầu ngươi bị ép lên tu vi kim đan, còn sau đó lại chẳng thăng tiến thêm chút nào. Chắc hẳn linh lực cũng chỉ là thứ vô dụng với ngươi, chi bằng tặng lại cho bản tôn, để bản tôn đột phá nguyên anh, kéo dài tuổi thọ, được chứ?" Tông chủ từng bước ép sát. (đê tiện thật) Du Án lùi về sau từng bước: "Chưa nói tới chuyện đây là linh lực cha mẹ ta cho ta, cho dù không phải thì cũng đã ở trong cơ thể ta nhiều năm, Tông chủ lại đòi hỏi ta như vậy, há chẳng phải là quá đáng lắm ư?" "Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn đưa linh lực cho bản tôn, bản tôn sẽ chấp thuận cho ngươi làm Tông chủ của Hợp Tiên Tông đời tiếp theo." Tông chủ hứa hẹn món hời lớn. Du Án cười nhạt: "Linh lực đưa cho ngài rồi thì ta sẽ chết ngay, sao mà trở thành Tông chủ kế tiếp được?" Nàng có lẽ đã hiểu Chu Nhân Nhân giống ai rồi, đôi cha con này đúng thật là người trước còn vô sỉ hơn người sau. "Du Án, đừng rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt." Ánh mắt của Tông chủ chợt trở nên độc ác, ra tay đánh về phía đầu nàng. Du Án thầm cả kinh, đột ngột lui về sau, xốc lên mười hai phần tinh thần để đối phó với ông ta. Nàng là kim đan trung kỳ, Tông chủ là kim đan viên mãn, trong bậc tu vi này thì chỉ cần lệch một tầng thôi đã là khác biệt một trời một vực rồi, huống chi nàng không có năng lực để phát huy toàn bộ năng lượng, cho dù ông ta là người sắp chết thì nàng cũng không có chút sức lực chống cự nào. Du Án khổ sở chống đỡ nhưng vẫn bị đánh đến nỗi phải chạy trốn liên tục. "Ta khuyên ngươi đừng nên cố chống cự nữa, nể mặt cha mẹ ngươi, ta sẽ cho ngươi được chết toàn thây." Trán Tông chủ nổi gân xanh, đánh một chưởng vào bụng Du Án. Du Án bay đi như giấy mỏng, ngã lăn lóc vào vườn hoa hồng, ho khục ra một ngụm máu. Lá hoa hồng dính máu, trong lúc bất chợt run lên. Kinh mạch trong người nàng đã bị vỡ thành hai nhánh, bụng cũng bị trọng thương, chỉ có thể dựa vào hai cánh tay còn lại chậm chạp lui về phía sau. "... Chu Tương, ngày ấy cha mẹ ta vì tông môn mà chết, thế mà hôm nay ngài lại muốn lấy mạng ta, cho dù ngài cướp được linh lực thì cũng tuyệt đối không thể tu luyện thành nguyên anh." Du Án gắt gao nhìn chằm chằm ông ta, khàn giọng nói. Tông chủ cười khẩy: "Chuyện đó không cần ngươi phải quan tâm." Dứt lời, lòng bàn tay tụ lại một luồng chân khí, đánh thẳng về phía đầu nàng. Du Án tuyệt vọng nhắm mắt lại, nhưng chớp mắt sau thình lình phát sinh biến cố, cụm hoa hồng bên cạnh bỗng dưng vụt lên, kết thành một bức tường hoa trực tiếp chặn lại công kích của ông ta. Hai người đều sửng sốt, Du Án hoàn hồn lại trước rồi ôm bụng lảo đảo nghiêng ngả quay đầu bỏ chạy, mặc cho tiếng gầm thét của Tông chủ đằng sau lưng, nàng cũng không dám quay đầu. Nàng chạy rất vội, toàn bộ tâm trí đều là ý nghĩ phải quay về nhà dẫn A Cẩn rời đi, nhưng chạy một lúc lâu lại đâm phải vách núi, nàng mới nhận ra mình đã chạy nhầm hướng. "Nguy rồi!" Du Án hốt hoảng, ói ra một ngụm máu tươi rồi vịn vào đá, giãy giụa định đứng dậy thì trước mắt đột ngột tối sầm lại. Khi sắp đập đầu xuống đất thì nơi vách núi bỗng nhiên hóa thành một hang động đen ngòm, nàng ngã thẳng vào trong vực sâu. Sau khi nàng biến mất thì cửa vực lần nữa đóng lại, lại trở về thành một vách núi hoàn hảo. Tác giả có lời muốn nói: Tống Giác: Được, đến lúc đón người rồi. - ---------
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]