Sau khi Du Án lấy lại được Phách Hồn đao, nàng lo cho Tống Cẩn đang đau ốm bèn vội quay về trông nom hắn. 
Trong sương phòng phía Tây, lư hương đốt hương liệu an thần, sợi khói trắng phả dài nghi ngút lên không trung rồi lặng lẽ tản mát đi. Du Án rón rén bước vào phòng, cẩn thận đóng cửa lại rồi mới đi tới bên giường. 
Tống Cẩn vẫn ngủ, trên trán lấm tấm mồ hôi, khuôn mặt ửng lên sắc đỏ khác thường, ngay cả đôi mày cũng nhíu chặt lại. 
Du Án thấy tình trạng của hắn lạ quá nên vội bước lên trước, đặt nhẹ tay lên trán hắn. 
Cơn sốt đã giảm rồi mà sao mặt vẫn đỏ như vậy? Chẳng lẽ là gặp ác mộng? Thoáng chốc Du Án sinh nghi, tầm mắt bỗng chú ý thấy tay hắn đang vô thức vò chăn, gân xanh nổi đầy mu bàn tay, ngón tay trắng bệch vì dùng lực quá mạnh. 
Du Án cau mày, lo lắng nắm lấy bàn tay của hắn. Ngón tay nàng vừa luồn vào thì ngay tức khắc hắn mở bừng mắt, lật tay siết chặt lấy tay nàng. 
Du Án bị dọa hết hồn, nàng giương mắt lên, đường nhìn của nàng va vào tầm mắt của hắn. Nàng khẽ hỏi vội: "Sao rồi? Khó chịu ở chỗ nào?" 
"Sư tôn..." Giọng của hắn hơi khàn. 
Du Án thấy hắn không có gì đáng ngại, mỉm cười: "Ta ở đây." 
"Người mặc y phục từ lúc nào thế?" Ánh nhìn của hắn hơi rã ra, hiển nhiên là vẫn chưa tỉnh táo. 
Du Án sững người, ù ù cạc cạc nhìn xuống bộ thanh y trên người: "Là sao?" 
Tống Cẩn hoàn hồn, bất chợt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-do-de-tranh-nhau-lam-dao-lu-cua-ta/1217587/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.