“Anh là ai!? Thế Huân có ở nhà không!?” Quan Lâm nhăn lại mi cao thấp đánh giá Lộc Hàm, nói cũng chưa nói một tiếng, liền trực tiếp theo bên cạnh người Lộc Hàm đi vào trong nhà.
“Thế Huân đi ra ngoài. Tôi…” Lộc Hàm còn chưa từ hoảng sợ phục hồi lại tinh thần, càng không biết nên hướng Quan Lâm giải thích quan hệ giữa mình và Thế Huân là như thế nào. Dù sao anh cùng Quan Lâm kết giao cũng năm năm, hai người ở công ty hành động thân mật, Lộc Hàm đều nhìn thấy nhất thanh nhị sở, biết Thế Huân đã từng rất yêu sủng Quan Lâm. Trước khi Quan Lâm xuất hiện, Lộc Hàm đối với tình cảm của mình cùng Thế Huân còn tin tưởng, nhưng hôm nay nghe được đồng sự nói Quan Lâm tìm đến Thế Huân, Lộc Hàm lập tức liền luống cuống, trong lòng bất ổn dù có an ủi bản thân như thế nào cũng sẽ nhịn không được miên man suy nghĩ.
Hơn nữa Thế Huân vẫn luôn không nhắc tới việc này, Lộc Hàm đoán không được tâm tư của anh, huống chi Quan Lâm hiện tại đột nhiên tìm đến, Lộc Hàm không biết Thế Huân cùng Quan Lâm đã như thế nào rồi, trong lòng liền càng thêm bối rối không biết làm sao.
“Ngươi… chính là gã đàn ông ti tiện câu dẫn Thế Huân!” Quan Lâm nhìn thấy Lộc Hàm một thân quần áo mặc nhà, nhất định là sống ở đây mới có thể mặc như vậy. Hắn nhớ đến Thế Huân lúc trước từng nói mình đã có người yêu, ngữ khí liền đặc biệt khinh thường trào phúng nói với Lộc Hàm.
Mặt Lộc Hàm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-con-nguoi-mot-cuoc-doi/1528326/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.