Mãi cho đến khi tan tầm, Lộc Hàm vẫn suy nghĩ chuyện Quan Lâm đến tìm Thế Huân, tinh thầnkhông yên đi đến địa điểm đã hẹn với Thế Huân.
“Lộc Hàm!” Lộc Hàm còn chưa đi đến, đã bị Thế Huân chạy tới ôm vào trong ngực.
“Thế Huân…” Lộc Hàm há miệng nghĩ muốn hỏi Thế Huân chuyện về Quan Lâm, nhưng lại sợ nghe được đáp án từ anh, do do dự dự muốn hỏi lại không dám hỏi.
“Xảy ra chuyện gì!? Tại sao sắc mặt khó coi như thế?” Thế Huân giơ tay lên sờ sờ hai má Lộc Hàm, thần tình lo lắng.
“Không… không sao, có lẽ công việc nhiều quá nên hơi mệt một chút.” Lộc Hàm lắc đầu, Thế Huân ôn nhu săn sóc như thế, mình không nên suy nghĩ quá nhiều.
“Không phải đã bảo em chú ý thân thể đừng quá lao lực sao!? Lộc Hàm em nếu còn như vậy, anh sẽ cắt chức quản lý của em đó!” Thế Huân cố ý giả bộ nghiêm túc tức giận uy hiếp Lộc Hàm.
“Em…” Lộc Hàm lại tin là thật, thần sắc lo lắng nhìn Thế Huân.
“Anh nói đùa thôi. Lộc Hàm, em làm việc rất tốt, là quản lý tài chình giỏi nhất của Ngô thị từ trước tới nay. Nhưng thân thể là quan trọng nhất, công việc đứng thứ hai" Lộc Hàm vì anh mà chiếu cố hảo chính mình, Thế Huân so với Ngô thị càng cần Lộc Hàm hơn. Thế Huân chạy nhanh đem Lộc Hàm ôm vào trong lòng ngực, bàn tay khẽ vuốt lưng Lộc Hàm giúp cậu bớt khẩn trương.
“Ân.” Trong lòng Lộc Hàm nảy lên một dòng nước ấm, ngoan ngoãn ứng thanh.
“Lộc Hàm, chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-con-nguoi-mot-cuoc-doi/1528325/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.