Thế Huân đi vào phòng ngủ đã một hồi lâu, Lộc Hàm vẫn đứng thất thần ở phòng khách. Từ lúc Thế Huân nói bao dưỡng đến lúc ình ở lại qua đêm, sợ hãi, kinh ngạc, kinh hỉ, kích động… Thậm chí ngay cả Lộc Hàm cũng không thể hình dung tâm tình hiện tại của mình là như thế nào nữa.
Thân thể qua hai lần bắn tinh vô cùng mệt mỏi, nhưng đầu óc hỗn độn lại không có nữa điểm buồn ngủ, Lộc Hàm chậm rãi ngồi xuống sofa, muốn bình phục tâm tình của mình một chút.
Bởi vì vừa mới vào cửa đã bị Thế Huân ép lên vách tường, kế tiếp là hôn môi, ôm chằm, làm tình, bắn tinh, cùng tắm, khẩu giao, bao dưỡng, ngủ lại chờ chuyện tình kế tiếp, cho nên đến lúc này khi còn một mình, cậu mới để ý phòng khách cùng lần đầu mình đến có điểm khác.
Trong phòng khách có chút loạn, rất nhiều đồ vật bị đỗ trên mặt đất. Nhưng nổi bật nhất chính là bức ảnh lớn chụp hai người treo trên tường bị ném xuống đất, khung kính bằng thủy tinh vỡ nát. Lộc Hàm từ ghế sofa đứng lên đi đến bên cạnh ảnh chụp, chậm rãi ngồi xuống, cuối đầu nhìn khuôn mặt tươi cười của Thế Huân và Quan Lâm trong ảnh. Ban ngày nghe được Quan Lâm gọi điện thoại cho Thế Huân, buổi tối lại bị anh gọi đến nhà điên cuồng làm tình. Vậy cuộc gọi kia hẳn là Quan Lâm chia tay Thế Huân, bằng không anh cũng sẽ ở trạng thái thanh tỉnh mà gọi mình đến, lại còn đem ảnh chụp của mình cùng Quan Lâm đập bể.
Nghĩ đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-con-nguoi-mot-cuoc-doi/1528182/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.