“Lộc Hàm cậu làm gì gấp gáp như vậy, chẳng lẽ là đi tìm mối khác. Vừa rồi còn làm bộ dáng phía sau không thoải mái, hiện tại liền khẩn cấp muốn tìm nam nhân thượng. Cậu rốt cuộc có hiểu bao dưỡng là gì không!? Lộc Hàm tôi cho cậu biết, trong khoảng thời gian này, cậu ít lộn xộn đi tìm đàn ông đi! Trước khi tôi chán, cậu chỉ có thể ột mình tôi thượng!” Nhìn thấy Lộc Hàm lo lắng muốn rời khỏi, một cỗ tức giận liền dâng lên trong lòng Thế Huân, anh lập tức thay đổi sắc mặt, ánh mắt căm tức nhìn cậu, nói chuyện cũng hết sức trào phúng. Chỉ cần anh nghĩ đến Lộc Hàm mới vừa cùng mình làm xong, hiện tại lại đi tìm nam nhân khác, trong lòng liền cực kỳ không thoải mái. Hơn nữa anh đã nói sẽ bao dưỡng cậu, như vậy trong khoảng thời gian này, Lộc Hàm đương nhiên chỉ có thể phục vụ một mình anh.
“Ngô tổng, Ngô tổng, không phải. Tôi… Tôi chỉ là thấy thời gian không còn sớm, nên muốn về nhà.” Đã bị Thế Huân hiểu lầm là MB, cậu cũng không muốn anh lại hiểu lầm mình sâu hơn, vội vàng giải thích.
Thế Huân chăm chú nhìn ánh mắt của Lộc Hàm, muốn xác nhận xem cậu có nói dối hay không, Anh dù sao cũng là giám đốc Ngô thị, trên thương trường cũng coi như là nhân vật suất trá phong vân (đại khái là sắc sảo và có tầm ảnh hưởng lớn),ánh mắt thực có vài phần sắc bén. Bị nhìn chằm chằm, Lộc Hàm vốn đã khúm núm trước mặt Thế Huân, nay lại càng có vẻ bối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-con-nguoi-mot-cuoc-doi/1528181/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.