Tôi vừa nói xong thì mẹ tôi, mẹ ruột tôi gần như vuột tay đánh rơi tách trà trong chớp mắt.
Tôi lẳng lặng nhìn mẹ, mẹ cũng lẳng lặng nhìn lại tôi, một lát sau nhân viên phục vụ đến dọn dẹp chỗ tách vỡ, còn tận tình chu đáo đưa lên một chiếc khăn ấm.
Mẹ tôi nhận lấy khăn lau tay, hẳn là mẹ không còn biết nói gì với tôi nữa hoặc là đã quá thất vọng nên chuyển đề tài cuộc trò chuyện sang nhà hàng tổ chức hôn lễ và lịch trình kỳ trăng mật.
Tôi chỉ thấy thật hoang đường và nực cười biết mấy.
"Mẹ, con có phải là con ruột của mẹ không?"
"Phải chứ, nếu không thì mẹ đã chẳng lo chuyện của con làm gì."
"Tám năm nay mẹ có lo gì cho con đâu, chúng ta cứ giống trước giờ không được ạ? Nếu gia đình cần con kết hôn để lập quan hệ thông gia thì mẹ cứ chọn đại ai cũng được, miễn sao không phải là Doãn An Thất."
"Chọn người khác thì con có cứng lên được không? Chọn người khác thì con có vừa mắt người ta không?"
Tôi quay đầu không nhìn vào mắt mẹ, trong lòng thầm mắng nhiếc Tiểu Điềm Điềm. Lẽ ra tôi nên biết trước cậu ấy không kín miệng, mẹ tôi chỉ cần hỏi một cái thôi là cậu sẽ trả lời hết, đáng sợ hơn là cậu không chỉ nói sự thực thôi mà có khi còn thêm mắm dặm muối, đắp cho tôi thành một kẻ đáng thương không thể rời khỏi Doãn An Thất được.
Trong lòng tôi nhanh chóng suy ngẫm làm sao trả lời mẹ, chẳng hiểu sao từ việc kết hôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-chang-dai-gia/63203/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.