Doãn An Thất từ nãy đến giờ vẫn luôn nén cơn giận, anh không dám đánh hay mắng tôi, cũng không dám nói gì, chỉ ngồi bên cạnh nhìn tôi với ánh mắt chất chứa sự kiềm nén.
Tôi đoán hẳn là sẽ có người gặp họa, nhưng người đó chắc chắn không phải tôi, nếu đứng trên góc độ này để nói thì tôi là người vô tâm, chuyện sống chết của người khác chẳng can hệ gì đến tôi cả.
Thế nhưng cuối cùng tôi vẫn lên tiếng: "Doãn An Thất, tôi sẽ bảo vệ Trần Đông Đông, anh đừng làm khó cậu ấy."
Doãn An Thất dứt khoát đáp ừ rồi nắm lấy tay tôi nhanh đến mức làm tôi thấy hơi hoang mang, anh hôn lên đầu ngón tay tôi: "Anh đồng ý thì em có vui không?"
Chẳng có gì để vui mà cũng chẳng có gì không vui hết, tóm lại tôi chỉ thấy thật vô vị biết bao.
Doãn An Thất tự tay cầm lấy khăn lông đã được vắt nước ấm lau từng ngón tay tôi cho sạch rồi đặt chúng lại vào chăn, anh bảo tôi ngẩng đầu lên, tôi vừa làm theo thì anh rút gối đầu ra, nhẹ giọng bảo tôi nghỉ ngơi cho khỏe đi.
Tôi làm gì yếu ớt đến thế, chỉ đơn giản không muốn phải ngồi dậy đối phó với anh nữa.
Anh cũng biết điều, chỉ cười nhẹ rồi bảo còn có việc ở nhà nên phải về.
Tôi ừ một tiếng, anh xoay người chuẩn bị rời đi, nhưng ngay trước khi anh đẩy cửa ra bỗng ngoan cố nói thêm một câu.
"Tiểu Bạch, em không còn nhỏ nữa, thời gian để em tùy hứng như thế chẳng còn bao nhiêu đâu."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-chang-dai-gia/63202/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.