Tôi cúp điện thoại, nhưng rất nhanh Doãn An Thất đã gọi lại, chữ "Con rể" to tướng hiện trên màn hình, mẹ giương mắt nhìn tôi chằm chằm, ý muốn nói nếu tôi không bắt máy thì mẹ sẽ không tha cho tôi.
Tôi bỗng thấy mệt mỏi, quá mệt, mệt đến mức chẳng muốn nể nang ai nữa, dứt khoát đứng lên chuẩn bị bỏ đi.
"Tiểu Bạch, con muốn làm cho mẹ nổi giận phải không?" Giọng mẹ hơi run run, hẳn là mẹ tức giận thật rồi.
"Mẹ, con không làm thế được, " Tôi cố ép mình không nhìn mặt mẹ, "Con không còn là con nít nữa, con biết thế nào mới là niềm vui, nếu như sống cùng Doãn An Thất, thì con không vui được."
Mẹ dường như còn muốn nói thêm gì đó, nhưng sau khi dứt câu thì tôi liền sải chân rời đi, gần như là chạy trốn khỏi nơi đó.
Lát sau Doãn An Thất lại gọi đến, tôi bắt máy, anh hỏi tôi ở đâu, tôi chẳng muốn trả lời câu hỏi của anh tí nào, chỉ muốn cúp máy đi cho xong.
Nhưng anh cứ như đi guốc trong bụng tôi, mở lời trước khi tôi kịp cúp máy: "Em gặp anh một lần đi, Tiểu Bạch, em không thể cứ trốn tránh mãi thế được, đúng không?"
Bàn tay tôi siết chặt chiếc điện thoại, cuối cùng đành bỏ cuộc đọc địa chỉ cho anh, chẳng lâu sau xe anh đã đỗ trước mặt tôi, kính xe hạ xuống làm hiện ra sườn má anh.
Tôi phải công nhận rằng anh rất đẹp trai, mỗi một đường nét trên gương mặt ấy đều đúng gout của tôi, tôi chẳng tin vào Thần Phật, thế nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-chang-dai-gia/63204/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.