Tối đêm giáng sinh tuyết rơi, sáng hôm sau, trên mặt đất tuyết đọng dày đặc, Lý Nhất Minh dẫn Lý Bất Đổng ở dưới lầu đắp người tuyết to nhất tiểu khu.
Thầy Lý cầm bình giữ nhiệt đựng nước nóng Lý Nhất Minh rót trong tay, đứng một bên nhìn người đàn ông đang vùi đầu đắp tuyết, “Nè, cũng không cần phải to nhất tiểu khu đâu, xêm xêm là được rồi.”
“Xót anh thì cứ việc nói thẳng.”
“Ai xót anh, em chỉ cảm thấy bây giờ đang lạnh lắm.”
Luật sư Lý không để ý tới cậu tiếp tục làm việc, có thể anh chính là người mang mệnh khổ, hoặc là nói, anh mang cái mệnh gọi là “không nhìn nổi Lý Bất Đổng khổ”, đầu ngón tay kia khuấy đống tuyết hai lần nhất định sẽ cóng đỏ cả lên, cho nên cậu nói muốn đắp người tuyết, Lý Nhất Minh chưa bao giờ cho cậu đụng tay, nhìn người kia ngoan ngoãn đứng bên cạnh, hất bông tuyết nhỏ đang rơi trên tóc cậu xuống, “Thầy Lý còn nhớ tối hôm qua uống say nói những gì không?”
“Nói cái gì? Em lại phê bình anh à?” Lý Bất Đổng biết cậu uống say một cái là thích phê bình Lý Nhất Minh, từ nơi sâu thẳm trong tim hẳn là cậu cũng muốn cùng anh play thầy trò một lần, không thì làm sao lại có cảm giác nhập vai mạnh như vậy chứ.
“Cục cưng à em nói thật anh nghe, có phải là nghe ai nói cái gì rồi không?”
Lý Bất Đổng suy nghĩ một chút, “Không có.”
“Không gạt anh chứ?”
“Không có.”
Lần này Lý Nhất Minh thấy quái, nếu như không phải nghe được lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-cau-truc-ma/4081225/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.