Lý Bất Đổng giật mình dậy, cái người còn tận ba ngày mới về đang ngủ say ở bên cạnh cậu, đây là xuyên không hay là nằm mơ, cậu vươn tay kéo tóc Lý Nhất Minh, người kia đau mà tỉnh, nhìn thấy Lý Bất Đổng liền hôn một trận, “Anh là chồng em đấy, ra tay chẳng biết nặng nhẹ gì hết vậy.”
“Sao hôm nay anh đã về rồi? Không phải thứ sáu sao?”
Lý Nhất Minh cười: “Ở nhà rảnh rỗi quá nên đếm ngày anh về đúng không? Không uổng anh thương!”
“Không biết xấu hổ.” Lý Bất Đổng đẩy anh ra, Lý Nhất Minh lại dính tới, ở trong chăn cũng đè lên người Lý Bất Đổng, “Không phải em nhắn tin gọi anh về đánh đòn em sao? Không đánh đâu, anh không nỡ, mười giờ lên máy bay, bây giờ chúng ta còn bốn tiếng nữa.”
Kéo chăn.
Lý Bất Đổng ngồi ở trên giường nhìn Lý Nhất Minh cuống quít mặc quần áo, dịu dàng nói, “Lần sau đừng như vậy nữa, tiền vé máy bay đắt lắm.”
“Em không xót anh, mà xót tiền vé máy bay?” Luật sư Lý không vui.
“Cũng xót anh mà, đi nhanh đi, em ngủ thêm một lát nữa, buổi chiều có tiết.” Thầy Lý qua loa.
Lý Nhất Minh lưu loát thắt dây nịt, mặc áo vest, anh thấy thầy Lý treo ở trên người mình như con koala, không sợ quần áo nhàu nhĩ, đi tới huyền quan, một tay nâng mông cậu, một tay cầm balo trên ghế salong: “Nghe đâu đêm giáng sinh có tuyết, khi nào anh về anh đắp người tuyết cho em.”
“Vậy phải là người tuyết bự nhất tiểu khu này luôn.”
“Nhóc tham lam.” Lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-cau-truc-ma/4081224/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.