Đại thiếu gia ngẩng đầu lên, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong mắt hắn bắn ra cuồng vọng, quang mang đẫm máu. Võ Kinh có chút mê muội. Sáng sớm cuối thu, tiết trời hơi se lạnh, phong diệp hỏa hồng, thiếu niên mặc một chiếc áo mỏng trắng tinh, màu sắc diễm lệ lại đối lập như vậy, mái tóc đen nhánh thật dài, đôi lông mày anh khí bức người trên khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt sâu thẳm phảng phất như muốn chảy huyết, răng bởi cắn chặt môi mà hơi lộ ra. Võ Kinh phảng phất như không nhận ra người trước mắt là đại thiếu gia, hay như thấy được đại thiếu gia năm xưa. Y nhớ tới cảm giác kinh diễm khi lần đầu gặp mặt, vẻ mỹ lệ thuần nhiên này, không hề có dấu vết của con người, phảng phất trời sinh hắn đã mỹ lệ lại dã tính như vậy, một loài dã vật mang tên con người.
Võ Kinh giật mình, tại dưới táng phong thụ như huyết kia, tại ánh bình minh như mộng thu kia, đến tận khi đại thiếu gia nhảy lên chạy về phía đình viện, Võ Kinh mới kịp phản ứng, nhanh chóng chạy theo bắt được tay đại thiếu gia.
Càng ngày càng khó khống chế, Võ Kinh gắt gao từ phía sau ôm chặt lấy đại thiếu gia đang liều mạng giãy dụa vào lòng, muốn đưa hắn trở lại các lâu. Đại thiếu gia vẫn đang cố gắng giãy dụa, từ trong lồng ngực hắn phát sinh thanh âm khàn khàn. Hắn trưởng thành quả rất nhanh, tứ chi rắn chắc mà thon dài, vốn trước thấp hơn ta nửa cái đầu mà giờ đã cao bằng ta, da hắn đúng hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-au-chi-thuong/28857/quyen-1-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.