Hét lên một tiếng, đại thiếu gia từ trên người Võ Kinh nhảy dựng lên, dè dặt nhìn về bốn phía, sau đó nhìn cửa chằm chằm, dần dần lùi về phía sau.
Xem ra tất cả mọi người đều rất quen với tình huống này, không hề suy nghĩ, đại gia bắt đầu tiến gần tới đại thiếu gia.
Hắn đang sợ, trong lòng hắn đang sợ. Võ Kinh phảng phất như cảm thấy sự sợ hãi của đại thiếu gia, hầu như không kịp suy nghĩ, nó vội nói: “Các ngươi đang làm đại thiếu gia sợ đấy.”
Tất cả mọi người ngay lập tức ngoảnh đầu trành trứ Võ Kinh, đại thiếu gia lập tức lợi dụng cơ hội này, phóng vội tới cửa. Tựa như khi Võ Kinh bị cảnh tượng của Đại Sinh làm sợ hãi, hiện đại thiếu gia cũng gặp đồng dạng tình cảnh.
Vây quanh, thét chói tay, đấm đá, ngăn chặn, khóa chặt, Võ Kinh lần đầu tiên không đành lòng nhìn thấy cảnh tượng như vậy, quay đầu, che tai không muốn nhìn thấy, nghe thấy bất luận điều gì.
Cuối cùng mọi việc cũng kết thúc, mọi người đều rời đi, Lục Châu là người rời đi cuối cùng, vỗ vỗ lưng Võ Kinh, sau đó nhẹ nhàng thuyết: “Lần này không đành lòng nhìn, nhưng đại thiếu gia vốn hay bị như vậy, ngươi sẽ dần quen thôi. Đại thiếu gia vừa mới uống thuốc, ta đi làm chút gì cho hắn ăn, hắn đã bị dày vò cả đêm rồi, ngươi cũng xuống phía dưới nghỉ ngơi một chút ba.”
Chỉ cần đừng quay lại, rồi mọi chuyện cũng ổn thỏa thôi. Nhưng Võ Kinh đã quay lại, ngay khi Lục Châu vừa đóng cửa, nó quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-au-chi-thuong/28856/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.