“Lương lãnh tam thu dạ, an nhàn nhất lão ông
Ngoạ trì đăng diệt hậu, thuỵ mĩ vũ thanh trung
Hôi túc ôn bình hoả, hương thiêm noãn bị lung
Hiểu tình hàn vị khởi, sương diệp mãn giai hồng.”
“Phốc, tuổi còn nhỏ vậy, tựu học theo thập yêu văn nhân tao khách, đúng cảnh phú thi, gì mà lão ông, gì mà sương diệp, làm Lục Châu đây chết cười.”
“Lục, Lục Châu tỷ tỷ.” Võ Kinh mặt đã sắp hồng như phong diệp bên ngoài, chật vật nhìn Lục Châu đột nhiên xuất hiện trong phòng.
“Được rồi, được rồi, ta không cười ngươi nữa. Không ngờ ngươi còn biết làm thơ. Được rồi, nếu trong phòng thiếu gì nói với ta một câu, ở đây đã lâu không có người ở.”
Bởi một câu nói của đại thiếu gia “Từ nay về sau, y sẽ ở Hiên Văn các,” Võ Kinh cùng với ánh mắt thông cảm của A Thắng, buộc phải vào ở Hiên Văn các. Hiên Văn các đúng nơi đại thiếu gia ở, tại đây, ngoài đại thiếu gia, còn có Lục Châu, tiểu Diệp cùng Đại Sinh. Bọn họ vốn là người hầu thiếp thân của đại thiếu gia ở các lâu, những người khác giống A Thắng ở tại gian phòng dành cho người hầu.
Võ Kinh đứng trong phòng nhìn xung quanh. Nơi đây là tầng một của các lâu, tuy nói phòng dành cho người hầu, nhưng là gian phòng một người ở, phòng vô cùng ngăn nắp, sạch sẽ, lịch sự, tao nhã, có đầy đủ các đồ dùng cần thiết. Cạnh cửa sổ kê một chiếc bàn nhỏ, nhìn qua cửa sổ, có thể thấy mưa đang rơi tí tách bên ngoài, nghe thấy thanh âm lá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-au-chi-thuong/28855/quyen-1-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.