“Tiểu Võ, không ngờ con đã lớn đến vậy, lớn đến… khái… khái…”
Võ Kinh nhẹ nhàng xoa xoa lưng Trương bà bà: “Trương bà bà, bà đừng nói chuyện nữa, nằm xuống nghỉ ngơi một chút ba.” Nghe tin Trương bà bà bị bệnh nằm liệt giường, Võ Kinh vội xin phép về thăm, mã bất đình đề chạy về nhà Trương bà bà.
“Không có việc gì hết. Chỉ là tuổi đã cao, thân thể cũng chỉ có bệnh của người già thôi, bà có thể thấy tiểu Võ lớn đến thế này là bà đã yên tâm lắm rồi. Ngồi xuống để bà ngắm con chút nào!”
Võ Kinh ngoan ngoãn ngồi xuống bên giường, nhìn Trương bà bà gương mặt càng ngày càng già cỗi cùng thân thể suy yếu, trong lòng cảm thấy một trận đau xót cùng thê lương.
“Hắc, con đã lớn quá rồi. Tiểu Võ nhà ta càng lớn càng khôi ngô, nhất định có rất nhiều nữ hài tặng con khăn tay ba. Con sống tại Trần phủ thế nào?”
“Trương bà bà, con sống rất tốt, đợi đến khi bà khoẻ lại, khoảng hai năm nữa, con sẽ tới đón bà, hai bà cháu ta sẽ sống thật hạnh phúc.”
“Tiểu Võ thật hiếu thảo. Không uổng bà yêu thương con a.”
Nhìn đôi tay vô lực đầy nếp nhăn đang nắm chính tay mình, Võ Kinh cảm thấy từng cơn chua xót khổ sở, cúi đầu, một câu cũng không thể nói ra lời.
“Làm sao vậy? Sao không nói gì, tiểu Võ? Nhân sinh vốn có sinh có tử, Trương bà bà có thể sống tới bây giờ, thấy được con trưởng thành, bà đã rất thoả mãn rồi, bà đã sống quá lâu rồi, đã nếm đủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hai-au-chi-thuong/28858/quyen-1-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.