Chương trước
Chương sau
Ngày hôm sau.

Trước cửa phòng của khách sạn, phóng viên như được sắp xếp sẵn người nào người nấy trên tay là những thứ thiết bị điện tử có thể quay chụp, lưu lại hình ảnh bất cứ lúc nào thấy mục tiêu. Nhưng đột nhiên một người không hỏi không rằng xô xát dòng người để lấy đường tiến lên phía trước, hắn ta mạnh dạn đẩy cửa rồi hô hào ‘‘Cửa không khóa, mau vào đi.’’

Cả hết theo lệnh mà chạy vào bên trong, nghe thấy tiếng động lớn người đàn ông liền ôm đầu sực tỉnh. Còn chưa kịp định hình lại mọi thứ thì đám phóng viên đã chỉa màn hình lên trước mặt anh mà đặt câu hỏi tới tấp.

‘‘Bạch thiếu, ngài và cô út nhà họ Mạc thật sự đang qua lại sao?’’

‘‘Bạch thiếu, ngài mau trả lời đi. Đêm qua hai người đã quan hệ như thế này rồi ngài có định chịu trách nhiệm với việc làm của mình không?’’

Mạc Uyển Yến giả vờ mơ màng, ánh mắt vô tội cứ thế mà gào thét lên ‘‘Aaaa…Hức, hức, tại sao tôi lại ở đây? Bạch…Bạch thiếu, anh đã làm gì tôi rồi?’’

Đám phóng viên không chịu buông tha cho Hách Liên Bạch mà cố tình đặt nhiều câu hỏi hóc búa hơn ‘‘Có phải Bạch thiếu và cô Mạc có quan hệ gì đó khó nói không? Hai người như này là thế nào?’’

‘‘Nghe nói nhà họ Mạc gần đây đã sắp phá sản, không lẽ hai người tính liên hôn để cứu vãn tình hình sao? Chẳng lẽ là vì có phu nhân của ngài Hách Liên Tử Mục giúp đỡ nên hai người mới đến với nhau sao?’’

‘‘Cô…cô là ai? Các người do ai sai tới, mau cút hết ra ngoài cho tôi đừng để tôi nhắc lại lần thứ hai…Cút!’’ Hách Liên Bạch nhìn người phụ nữ bên cạnh với khuôn mặt đầy bối rối, ngơ ngác mà bất giác giật nảy mình khi nhìn những vết cắn ửng đỏ trên cổ của Mạc Uyển Yến. Đầu óc cuồng quay, anh càng cố nhớ lại những chuyện đã xảy ra đêm qua thì đầu anh lại càng nhức, phút chốc không biết nên nói gì cho phải trước những câu hỏi vô lý kia nên liền hét lớn đuổi đám người kia ra ngoài.

Mặc dù có Chước Ánh Nguyệt chống lưng nhưng so về địa vị và quyền lực thì Hách Liên Bạch vẫn hơn mấy phần nên bọn họ cũng dần rời đi. Nhưng màn hình đang phát trực tiếp, đám phóng viên kia cũng là những người có tiếng và kênh của bọn họ có lượt theo dõi rất cao, có đôi người còn là nhà phóng sự nên tin tức này nhanh chóng lan truyền rộng rãi đến tận cả nhà chính Hách Liên.

Tại nhà chính Hách Liên.

Choang!

Hách Liên Hữu vừa nhấp được một ngụm trà thì xem được tin tức này, ông tức đến sôi máu mà ném mạnh ly trà xuống sàn không chút do dự.

“Quan Phùng…mau gọi cả nhà Hách Liên Quân tới đây cho ta, bảo bọn chúng nếu dám chậm trễ thì tốt nhất là cuốn gói cút luôn khỏi Vân Nam luôn cho rồi.” Mạc Nam Báu quát lớn rồi sai quản gia của mình đi gọi đứa con trai cả đến, ông không thể chấp nhận được cái việc con cháu nhà mình ra ngoài lăng loàn như này.

Tiêu Di Phương vừa xuống núi cách đây mấy ngày thôi mà nhà đã có chuyện kinh thiên động địa như này rồi. Bà cũng không mấy khác với chồng mình mà lập tức thông báo cho toàn thể con cháu về nhà.

Nửa tiếng sau.

Hách Liên Thuần Dung và Hách Liên Tử Mục cũng nhận được tin nhắn từ Tiêu Di Phương mà lái xe về nhà chính. Hai vợ chồng Hách Liên Hiếu cũng đến ngay sau đó, bọn họ dường như đã biết được việc triệu tập lần này là lại có chuyện chẳng lành gì rồi.

Quá rõ ràng, Hách Liên Quân và Nhiễm Bích Ngọc vừa rón rén đi vào nhà thì bắt gặp ngay ánh mắt dữ tợn của bố mình, ông không nói nhiều mà đã ném ngay cây gậy chống trên tay về phía đứa con cả của mình rồi lớn tiếng mắng mỏ “Mày mở mắt to lên mà nhìn xem thằng con mày nó làm ra chuyện gì rồi, bây giờ thì vừa lòng chưa. Con cái mà hai đứa mày dạy là như thế hả? Đến thằng cháu đích tôn còn ngu muội vì gái, ăn chơi đàm tiếu, lăng nhăng như thế thì sau này đừng mong thừa kế chiếc ghế gia chủ cái dòng họ này.”

Hách Liên Tuấn là đến muộn nhất, anh vừa vào thì đã thấy đám người trong nhà ai nấy đều cúi sầm mặt không dám hé miệng, chỉ riêng Hách Liên Tử Mục là ngang nhiên uống trà như không có chuyện gì xảy ra.

Đến gần Hách Liên Thuần Dung mà hỏi nhỏ “Ông nội biết chuyện đó rồi sao?”

“Ừ, cháu lòa giữ mồm giữ miệng không lại rước họa vào thân đấy!” Căn dặn Hách Liên Tuấn mấy câu xong Hách Liên Thuần Dung lại im bặt, cô đến gần Tiêu Di Phương mà đứng cạnh bà.

Mạc Uyển Kinh cũng được phen nhìn thấy cách dạy dỗ của nhà gia giáo. Đang ngơ ngác thì cô bị bàn tay của Hách Liên Tử Mục kéo đến ngồi cạnh mình, đôi môi anh nhếch lên rồi cứ thế lên tiếng “Có muốn xem quyền lực mà người đàn ông của em có ở trong căn nhà này không? Để sau này em biết dù có đi đâu thì người có thể bảo vệ em chu toàn mọi thứ chỉ có mình tôi mà thôi.”

“Vậy thì anh thử xem, tôi cũng mong chờ lắm!” Mạc Uyển Kinh không ngần ngại mà đáp trả nhanh chóng, Mạc Uyển Kinh cũng muốn xem xem người đàn ông này có thể đạo mạo đến chừng nào, cô cũng muốn dựa dẫm anh nhiều hơn nên mong anh nói được điều gì thì làm được điều đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.