“Quỳ xuống!” Hách Liên Tử Mục liếc nhìn Hách Liên Bạch rồi hét lên, chỉ hai từ thôi mà cả nhà đã không ai còn dám thở mạnh. Vì ai mà không biết từ nhỏ tính tình của người đàn ông này đã khác với đám trẻ cũng lứa, người ta đi chơi rong ruổi còn anh thì tự nhốt mình trong kho sách mà tiếp nhận kiến thức theo từng bậc.
Tính tình cáu gắt, khó nhằn, chỉ cần tức giận thôi anh cũng khiến bạn bè nhìn vào ánh mắt đáng sợ kia mà bật khóc nức nở. Lúc nhỏ đã vậy lớn lên cũng chẳng khác gì, đến cả Hách Liên Hữu và Tiêu Di Phương là bậc làm cha làm mẹ nhưng cũng để mặc cho anh xử lý mọi chuyện trong nhà.
Hách Liên Bạch có chút run, hai bả vai bắt đầu cảm thấy có một luồng điện lạnh chạy qua mà không rõ nguyên nhân. Nhìn lên khuôn mặt tức tối của ông nội rồi lại nhìn qua sắc cảm giết người của chú nhỏ mà khiếp sợ, mặc dù anh không sai nhưng cũng không dám mở miệng vì mọi người thật sự tin những gì mình thấy hơn là những gì họ nghe được mà không có bằng chứng.
“Đi lấy roi tổ truyền đến đây.” Hách Liên Tử Mục buông lời, anh đang tính tự tay mình đánh đứa cháu ngu dốt để người ta hại mà cũng không biết mở miệng biện minh cho mình này một trận thì bị Mạc Uyển Kinh giữ lại.
Cô nhẹ nhàng nói nhỏ “Để Trương Quốc giúp anh đi.”
Nghe theo lời của Mạc Uyển Kinh vậy, chờ cho Quan Hùng cầm theo một chiếc roi tựa sắt nhưng lại có độ dẻo dai bền bỉ như da cá sấu đến thì Hách Liên Tử Mục liền ra hiệu cho Trương Quốc cầm lấy roi, nhăn mày lời ra “Đánh.”
“…” Nhiễm Bích Ngọc hoảng hốt, bà thương xót con trai mình nên liền quỳ gối xuống van xin “Bố, cậu út, tha cho nó đi. Nếu chuyện như vậy đã xảy ra thì cứ cưới cô ta về làm dâu là được rồi…mà”
“Im miệng, mày còn ngu muội đến thế hả? Còn chưa hiểu ra sao?” Hách Liên Hữu mặc kệ lời của Nhiễm Bích Ngọc, ông cũng muốn xem xem cách xử lý của Hách Liên Tử Mục ra sao.
Hách Liên Bạch bị đánh thì cắn răng cắn lợi chịu đựng, trán dần đổ mồ hôi hột khiến cho Tiêu Di Phương và hai cô cháu Hách Liên Tuần đứng bên có chút lo lắng.
Trương Quốc bỗng dừng lại theo lệnh của Hách Liên Tử Mục khiến cho Hách Liên Bạch thấm thoắt mở miệng khai ra sự tình, mười mấy roi rồi da người chứ cũng không phải da trâu da ngựa gì mà đòi chịu đòn roi mà không biết thú thật “Chú…nhỏ, cháu thật sự bị hãm hại…Cháu thật sự chưa đụng chạm gì vào cô ta, rõ ràng đêm qua là cháu bị hạ thuốc nhưng cháu ngủ một mạch tới sáng chứ không hề có ý thức đã làm nhục Mạc Uyển Yến.”
“Hừ, thật sao?” Hách Liên Tử Mục buông lời.
Hách Liên Tuấn cũng xen vào nói đỡ cho Hách Liên Bạch mấy câu “Chú nhỏ, chú biết tính anh cả mà. Anh ấy làm sao có thể làm ra mấy chuyện đồi bại như thế được, chắc chắn là do người phụ nữ kia sắp đặt rồi.”
“Đúng đấy Tử Mục, em xem nó cũng nói vậy rồi. Chắc chắn là do người phụ nữ đê tiện kia dở trò bẩn thỉu để hủy hoại thanh danh của Liên Bạch đây mà.” Hách Liên Hiếu cũng ra vẻ thương cảm lắm mà cố tình giải bày mấy câu vì thấy Hách Liên Tuấn nói nên ông mới theo đó mà mở miệng theo sau luôn.
“…”
Tiêu Di Phương giờ mới lên tiếng “Được rồi, nếu nó đã làm vậy với con gái nhà người ta thì cũng nên chịu trách nhiệm với họ thôi. Bây giờ nói đúng sai thì được gì trong khi chuyện này cũng đã lan rộng ra khắp mọi ngã rồi.”
“Vợ à, bà nói đúng lắm! Đã thế thì cứ theo như lời mẹ của mày, về nhà sắp xếp của hồi môn, sính lễ đến hỏi cưới người phụ nữ đó đi.” Đập tay xuống bàn chỉ thẳng mặt Hách Liên Quân và Nghiễm Bích Ngọc mà hùa theo ý của Tiêu Di Phương vợ mình, Hách Liên Hữu nói xong thì cũng cho giải tán.
Nhưng Hách Liên Tử Mục còn chưa nói gì, anh còn chưa cho qua chuyện thì ai dám bước chân rời khỏi vị trí. Hách Liên Bạch cũng được mẹ đỡ dậy, tấm lưng bị roi đánh đã bắt đầu rỉ máu nhưng vẫn không hé miệng nói nửa câu, anh ta sợ lỡ may mình lại chọc vào chú nhỏ thì hết cứu.
Mạc Uyển Kinh thấy Hách Liên Bạch đã như vậy rồi thì liền suy xét mà xin xỏ cho anh đôi câu “Mặc dù không muốn để Mạc Uyển Yến gả cho đứa cháu này của anh nhưng mà nếu không làm vậy thì hẳn nhà chúng ta sẽ mang tiếng xấu đồn xa. Có thể giao lại chuyện này cho tôi không?”
Nhìn Mạc Uyển Kinh với ánh mắt nghi ngờ, khó hiểu rồi lại gật đầu đồng ý với đề nghị của cô. Hách Liên Tử Mục cũng muốn xem xem cô có thể giải quyết việc này như thế nào.
“Bố, mẹ hay là tối nay chúng ta mời cả nhà họ Mạc đến đây bàn chuyện được không? Dù gì bọn họ cũng là người nhà của con, Mạc Uyển Yến đúng là có chút thiếu gia giáo…nếu sau khi nói chuyện mà mọi người cảm thấy không ưng ý thì lại tính tiếp cũng chưa muộn.” Mạc Uyển Kinh nói.
Cả nhà ai nấy đều suy nghĩ một lúc rồi mới thỏa thuận và quyết định hẹn gặp nhà đôi phương theo lời Mạc Uyển Kinh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]