Chương trước
Chương sau
Tại nhà hát lớn nhất Vân Nam.

Cả đoạn đường Hách Liên Thuần Dung đã kể lại mọi chuyện trước đây giữa Chước Ánh Nguyệt và Hách Liên Tử Mục cho Mạc Uyển Kinh. Cô cũng không có biểu cảm xuống sút tâm trạng, đã thế cô còn thấy ông chồng này của mình cũng khá có sức hút đấy nên rất vui.

Nhưng sự xuất hiện của Chước Ánh Nguyệt quả thật có phần khiến Mạc Uyển Kinh khó chịu, không phải vì thấy cô quấn lấy anh mà tức mà bởi vì cái giọng nũng nịu, èo ọt đấy khiến cô cảm thấy ghê tởm.

Bỏ qua chuyện này, Hách Liên Thuần Dung bất giác nhớ đến điều gì đó “À, Mẫn Mẫn nó cứ ở nhà suốt hay là chúng ta đến nhà rủ con bé cùng đi nghe nhạc, em thấy có được không?”

“Vâng, cũng khá lâu rồi em chưa đến thăm hai bác. Chúng ta nên mua ít đồ mang đến biếu họ luôn đi chị.” Quay đầu nhìn Hách Liên Thuần Dung, Mạc Uyển Kinh nở một nụ cười hiền hòa rồi ngõ ý trước với cô chị ở cạnh.

“Chị cũng đang có ý này, không hổ là em dâu của chị. Cùng đến siêu thị nào.” Phóng xe bon bon bon trên con đường trải dài một lúc, bọn họ cũng vui tính quá mà đi hết quầy này đến quầy khác mà chọn nhiều vô kể.



Tại nhà họ Mạc.

Chước Ánh Nguyệt đã cho người điều tra mọi thứ về Mạc Uyển Kinh và vô ý biết được dạo trước Mạc Uyển Yến bỗng dưng bị điên điên khùng khùng không ra khỏi nhà. Gia đình họ Mạc cũng trong một đêm mà đổ sụp như thể sắp phá sản đến nơi, đã vậy thì cô ta sẽ ra tay từ phía mấy con người đang ở dưới đáy xã hội này vậy.

‘Thường thì chó hoang nuôi dần cũng thành chó nhà, không chơi được trực tiếp thì đứng từ xa điều khiển vậy. Một miếng mồi ngon như Hách Liên Tử Mục tôi nào để cho con nhóc Mạc Uyển Kinh cô có được dễ dàng như thế được.’ Đứng trước cửa căn nhà ngày nào còn có cây cảnh xanh tốt được cắt tỉa cẩn thận nay đã cỏ mọc, rêu bám đầy tường, người làm cũng không còn nổi một bóng dáng nào. Chước Ánh Nguyệt rất đỗi khinh thường cái nơi dẻ rách này, chỉ thấy trên khóe miệng của cô ta là một đường cong khó tả.

Theo sau là mấy tên vệ sĩ của nhà mình, bước vào trong với vẻ cao quý, sang trọng, khi nhìn thấy dáng vẻ tồi tàn của Mạc Nam Báu đang trong tình trạng say xỉn cô ta liền đưa tay lên mũi phẩy phẩy mấy cái như thể xua đuổi làn không khí bẩn thiu kia ra xa.

Thấy trong nhà mình xuất hiện người lạ Mạc Nam Báu liền hô hét lên ‘‘Mày là ai? Nhìn xem nhà tao đã như này rồi mà còn muốn đến đây đập phá sao? Cái thứ cứ tưởng mình giàu có mà thích làm gì thì làm hả…’’

Lam Nghiên thấy tiếng ông chồng mình đang làm ẫm ĩ bên ngoài thì liền nghĩ đến mấy kẻ nhà giàu trong công ty trước đây luôn nịnh hót đủ đường lại đến phá rối, đòi nợ. Vừa chạy ra bà ta vừa gào thét ‘‘Ơ làng ơi, các người không thấy nhà chúng tôi không còn gì hay sao mà còn tới…cô… cô là ai?’’

Chước Ánh Nguyệt biết nhà họ Mạc đã đến đường cùng nên liền tỏ ra thương cảm, lịch sự giới thiệu ‘‘Hẳn là ông bà đều biết đến nhà họ Chước nhỉ, tôi là con gái út của nhà họ Chước Ánh Nguyệt. Tôi nhớ trước đây hai nhà chúng ta cũng có qua lại mấy lần sau đó tôi liền ra nước ngoài nên vừa về nước cách đây không lâu. Nhưng nhà mấy người tại sao lại…’’

‘‘Thì ra là Chước tiểu thư, còn không phải là tại Mạc Uyển Kinh đứa con cả của tôi ban cho sao? Cô ta không những dựa hơi được Hách Liên Tử Mục mà còn có nhà bọn họ chống lưng cho, xảy ra mấy việc như này cũng là tại cô ta cả. Con gái út của tôi cũng vì cô ta mà người không ra người nữa, đáng chết mà.’’ Với cơn say xỉn vốn có trong người Mạc Nam Báu vừa hay cứ thế thốc tháo hết những lời chưa thể nói bấy lâu ra hết một lượt.

‘’…’’ Chước Ánh Nguyệt im lặng vì biết bản thân mình đã đạt được mục đích, cứ thế mà lấy lòng Mạc Nam Báu và Lam Nghiên một lúc rồi mới nói ra ý định của cô ta khi đến đây ngày hôm nay.

ĐI vào phòng gặp riêng Mạc Uyển Yến một lúc, không biết hai người đã nói gì nhưng chờ lúc Chước Ánh Nguyệt đi ra thì cô ta cũng theo sau. Lam Nghiên thấy con gái mình đã không còn quậy phá, điên tiết cào cấu những người xung quanh thì vui mừng khóc lóc ‘‘Uyển Yến à, cuối cùng con cũng bình tĩnh lại rồi…Chước tiểu thư, chúng tôi thật sự biết ơn cô nhiều lắm. Sau này nếu cô muốn chúng tôi làm trâu làm ngựa cho cô chúng tôi cũng bằng lòng.’’

‘‘Không sao, chỉ là trước khi rời đi tôi muốn Uyển Yến tiểu thư cân nhắc lại lời đề nghị của tôi lúc nãy. Chừng nào suy nghĩ kĩ rồi thì liên hệ theo số trên danh thiếp là được, hôm nay tôi cũng chỉ ghé thăm ngần ấy thôi. Không còn sớm nữa, tôi còn việc khác chưa xử lý xong nên không làm phiền các vị nữa.’’ Chước Ánh Nguyệt nói.

Chờ cho Chước Ánh Nguyệt cùng người của cô ta đi hẳn, Mạc Nam Báu cùng Lam Nghiên mới quay qua dò hỏi Mạc Uyển Yến về lời đề nghị của cô tiểu thư lúc nãy nhắc đến đó là gì? Nhưng cô con gái cưng của bọn họ khá kín miệng, cho dù như nào cũng không chịu mở miệng, chỉ là tối đó cô ta bắt đầu xóc lại tinh thần, chuẩn bị quần áo mà ăn diện gọi một cuộc gọi rồi rời khỏi nhà.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.