- Đủ rồi, người nào tìm cô ấy thì liên quan gì đến cô? Mới sáng sớm đừng la lối om sòm, tâm trạng tôi đang không tốt đâu.
Christina bị ngăn cản, vô cùng bực bội hét lớn:
- Rốt cuộc thì cô ta là ai hả? Tại sao lại xuất hiện ở đây? Không phải Mặc Khiết Thần rất ghét phụ nữ sao? Lí do gì mà cô ta được sống trong ngôi nhà này chứ?
- Người đang ảo tưởng là cô đấy, bao nhiêu năm rồi vẫn còn mơ giấc mộng xa vời đó, cô cũng quá kiên trì đi. Christina, nói có thể nói bậy nhưng nhận thì không thể nhận bậy đâu, để Mặc Khiết Thần nghe được, hậu quả khôn lường lắm đấy. Tôi nhớ lần trước cô tung tin đồn cậu ấy thích cô, Khiết Thần liền hai năm liên tiếp từ chối hợp tác với công ty của anh cô, đến bây giờ còn chưa giao dịch chứng khoán lại đâu.
- Cẩn thận mồm miệng một chút đi, đừng để cậu ấy tức giận, bằng không đến cô cũng không có cơ hội gặp mặt cậu ta thêm lần nào nữa đâu.
Một Quan Thục Di lẽo đẽo theo Mặc Khiết Thần sáu năm, anh cũng có thể xử gọn trong một khắc, cô ta là cái thá gì? Cùng lắm chỉ được tính là em gái của đối tác lâu năm với tập đoàn PJH mà thôi, lấy ba cô ta ra cũng chưa dọa được anh nữa.
Christina bị nói đến đen mặt, trong lòng ấm ức nhưng không cách nào phản bác lại được. Không dừng ở đó, Cố Thiên Vương tiếp tục nói:
- Cô về Trung Quốc tôi không ý kiến, nhưng tùy tiện xông vào đây là phạm pháp đấy! Bây giờ tôi cho cô hai sự lựa chọn, một là rời khỏi đây, hai là im miệng và ngồi một chỗ, nếu Khiết Thần muốn, cô sẽ gặp được cậu ấy, còn không thì... hẹn lần sau quay lại nhé.
Người phụ nữ khó chịu ra mặt, bất mãn đáp:
- Ạnh đang đe dọa tôi sao? Anh nghĩ anh có quyền đó à? Đây là nhà của Mặc Khiết Thần!
Lưu Ly câm nín, có chút cứng họng chuyển tầm mắt sang chỗ khác. Chỉ là vu vơ nói một câu thôi mà, anh ta cần gì trả lời đâu chứ.
Không gian chợt trở nên yên tĩnh, không biết từ lúc nào không khí giữa hai người đã ngượng ngùng đến vậy. Có lẽ sau chuyện ngày hôm qua, trong lòng họ đều đã biến đổi ít nhiều, chỉ là... họ có lựa chọn đối mặt với nó hay không?
Lưu Ly bối rối đan hai tay vào nhau, tâm trạng cứ bất định không yên, đúng lúc này giọng của người đàn ông lại vang lên:
Người đàn ông thu tầm mắt trở về, không đáp lại cô. Anh đột nhiên nhận ra lời của Lưu Ly không sai. Lúc ấy quả thật là do tác dụng của thuốc anh mới nổi lên ham muốn với cô ta, trong tình huống bình thường sẽ không bao giờ có chuyện đó.
Nhưng mà... nếu người tối hôm qua không phải Sở Lưu Ly, thì anh... thật sự sẽ làm chuyện đó với người phụ nữ khác sao?
Ngay lúc Mặc Khiết Thần đang đấu tranh với những phán đoán của mình, Lưu Ly cũng vật lộn với do dự của bản thân, cuối cùng cô nhắm mắt đưa ra quyết định:
- Tôi phải đi rồi.
Mặc Khiết Thần quay vụt sang nhìn cô, đôi mắt mở to kinh ngạc:
- Cái gì? Cô đi đâu?
Lưu Ly chậm rãi ngước mặt lên, hai tay bấu vào nhau rất căng thẳng nhưng bên ngoài lại cố tỏ ra bình tĩnh:
- Đâu đó trên thế giới, ngoại trừ nơi này.
"..."
Mặc Khiết Thần im lặng nhìn cô, một lúc lâu sau mới hỏi:
- Vi sao?
Thật ra anh có rất nhiều câu muốn hỏi cô nhưng tất cả đều như mắc nghẹn nơi cuống họng, chỉ duy nhất một câu này có thể thốt ra ngoài.
- Ban đầu quyết định ở lại đây là vì muốn trốn tránh sự truy sát của tổ chức, nhưng anh thấy đấy, Bắc Kinh vốn không làm khó được những kẻ muốn giết tôi, nơi này không đủ để cầm chân bọn họ. Hơn nữa, tôi không muốn vì chuyện của mình mà liên lụy đến người khác, vậy nên....
Nói đoạn, Lưu Ly chợt dừng lại nhưng rồi vài giây sau tiếp tục lên tiếng:
- Anh đã cứu tôi hai lần, thật sự rất biết ơn. Còn tôi thì vẫn chưa thực hiện được lời hứa của mình, vì vậy trước khi đi, nếu anh muốn tôi làm điều gì thì cứ nói, chỉ cần là chuyện trong khả năng, tôi nhất định sẽ không từ chối.
- Tôi không cần cô trả ơn cái gì cả. Tôi có thể bảo vệ được cô, Sở Lưu Ly! - Mặc Khiết Thần đột nhiên nói với ánh mắt nghiêm túc, mặc dù không trực tiếp ngăn cản cô nhưng điều này giống như đang muốn níu kéo cô ở lại.
Lưu Ly khẽ siết đôi bàn tay, móng đâm vào da thịt cô đau tê liệt nhưng biểu hiện trên khuôn mặt vẫn không hề thay đổi, cô lạnh lùng trả lời:
- Tôi không cần anh bảo vệ, Mặc Khiết Thần. Tôi có thể tự lo cho chính mình.
Chỉ một lời đã phủi bay sạch sẽ mối quan hệ mập mờ giữa cả hai người, Lưu Ly hạ nốt cuối đầy tuyệt tình, đã không cho Mặc Khiết Thần thêm cơ hội phản bác.
Đây chính là cô, giống hệt như lúc ban đầu họ gặp nhau, không có bận tâm hay thương cảm, không đặt ai vào trong mắt, không quan trọng lời nói của mình có gây tổn thương cho đối phương hay không. Cô là Black, một sát thủ vô tình như vậy, cô không phải Sở Lưu Ly với vẻ ngoài hào nhoáng tự do, tiểu thư thiên kim hào môn, đến lúc cô phải quay lại với thực tại của bản thân rồi.
Lưu Ly đi xuống dưới tầng, trùng hợp bắt gặp Cố Thiên Vương và Christina ở phòng khách, Phi Điểu cũng đã tỉnh giấc, an tĩnh ngồi bên cạnh. Tổ hợp ba người chung một chỗ mang lại cảm giác khá kì lạ, giống như không có một chút hòa hợp nào vậy.
Nhìn thấy cô, Cố Thiên Vương đứng dậy hỏi:
- Xong rồi sao? Ăn sáng thôi.
Lưu Ly gật đầu đáp lại, rồi cùng hai người đi về phía nhà ăn. Khi lướt ngang qua Christina, cô ta đột nhiên giơ tay ra chặn lối, khiến Lưu Ly phải dừng chân:
- Khoan đã, cô mới vừa gặp Mặc Khiết Thần sao? Hai người đã nói chuyện gì?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]