Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46
Chương sau
Lưu Ly hơi siết đôi bàn tay, im lặng một lúc sau mới lên tiếng: - Rốt cuộc cậu có ý gì, nói thẳng ra đi! Phi Điểu tiến đến trước mặt cô, ánh mắt cực kì nghiêm túc, đáp: - Khi cậu có một thân phận mới tôi đã tự nhủ với bản thân sẽ không bao giờ nhắc lại cái tên đó nữa, bởi vì cậu xứng đáng được sống cuộc đời tốt hơn nhưng Lưu Ly à, cậu không nhớ hai chúng ta đang ở trong hoàn cảnh nào sao? Nếu để chủ nhân biết được cậu có tình cảm với Mặc Khiết Thần, ngài ấy sẽ để yên cho tất cả chúng ta à? - Tôi không có tình cảm với Mặc Khiết Thần! - Lưu Ly quay phắt sang nhìn cô, rành rọt trả lời. Nhưng Phi Điểu không hề tin điều đó, ngay lập tức phản bác: - Không có tình cảm? Vậy những vết tích này là gì? Không một ai có thể cưỡng bức cậu trừ phi chính cậu cho phép, có thể để lại dấu hôn này thì cũng có thể làm được chuyện thân mật hơn, cậu còn dám nói không có tình cảm với Mặc Khiết Thần ư? - Sở Lưu Ly, tôi hỏi cậu, nếu như ngày hôm nay người chạm vào cậu không phải Mặc Khiết Thần mà là một kẻ khác, vậy thì... cậu vẫn sẽ để yên sao? Hay là... chỉ có thể chấp nhận một mình anh ta thôi? "..." Câu hỏi đã phát ra nhưng không hề có một câu trả lời nào đáp lại. Lưu Ly chỉ biết câm nín nhìn cô, trong lòng bất chợt ngân một nốt trầm. Cô siết chặt tay, dường như tự ép mình nói thành lời: - Tôi không thích Mặc Khiết Thần. Mí mắt Phi Điểu khẽ giật, đôi con ngươi màu nâu trong suốt giờ phút này chỉ phản chiếu một mình hình ảnh của người con gái đối diện: - Nếu là trước đây, tôi sẽ tin cậu, nhưng bây giờ thì không. Cậu đã để Mặc Khiết Thần bước qua ranh giới của mình, cứ như vậy một ngày nào đó không xa chính anh ta sẽ vượt giới hạn, vậy nên cậu không được ở lại đây nữa. Ngay ngày mai, tôi sẽ sắp xếp để hai chúng ta rời đi. Dứt lời, Phi Điểu xoay người bước đi, Lưu Ly bất giác chạy theo cô, gọi lớn: - Khoan đã, cậu không được làm như vậy, Phi Điểu! "Rầm" - Một tiếng động lớn vang lên, Phi Điểu quay ngược lại tung một cú đấm vào chiếc tủ gỗ ngay sát Lưu Ly, cô ngước đôi mắt âm u, lạnh lẽo nói: - Tôi có thể bảo vệ cậu bằng cả tính mạng này, thậm chí tôi có thể chết vì cậu mà không chút hối tiếc nhưng... tôi không thể để cậu dấn thân vào con đường đau khổ hơn nữa. Chúng ta đều là sát thủ, số mệnh định sẵn phải cô độc suốt cuộc đời, nếu như cậu có tình cảm với người khác, dù chỉ là tình anh em, tình thân, hay tình yêu thì đến lúc mất đi cậu sẽ đau khổ gấp trăm ngàn lần. - Tôi đã từng có gia đình, nhưng chính vì bị ép vào con đường này mà mất đi tất cả, tôi hiểu sự đau đớn đó hơn bất kì ai hết. Nếu như để chủ nhân biết được thì chỉ có duy nhất một kết cục, ngài ấy chắc chắn sẽ giết chết bọn họ. Người cậu càng thương yêu càng không bảo vệ được sẽ khiến cậu mang nỗi dằn vặt áy náy đến suốt đời cậu có hiểu không? Ánh mắt Phi Điểu đỏ lên nhanh chóng, người cô run bần bật và phát ra sát khí nồng đậm, Lưu Ly không hoảng sợ nhưng cô cũng không nói được gì, chỉ có thể đứng im lắng nghe: - Tỉnh táo lại đi, dù là Sở Lưu Ly hay Black, cậu cũng phải tỉnh táo ngay cho tôi. Chúng ta đều không muốn liên lụy đến người vô tội, nên hãy dừng lại kịp lúc, trước khi để mọi chuyện đi xa hơn, tôi sẽ chặt đứt thứ dây dưa giữa hai người. - Cậu nên nhớ khi chúng ta quyết định ở bên cạnh Cố Thiên Vương và Mặc Khiết Thần là lợi dụng họ để trốn chạy sự truy lùng của tổ chức, không phải để yêu đương với họ. Ngay từ ban đầu đã định sẵn phải rời đi thì sớm hay muộn cũng như nhau thôi! Nói xong, cô chậm rãi thu tay lại rồi quay người bước ra khỏi phòng, để một mình Lưu Ly ở lại với những cảm xúc lẫn lộn. Nhịp tim trong lồng ngực cô vẫn đập liên hồi, nhưng len lỏi thứ cảm giác khác khó nói thành lời. Lưu Ly đưa tay đặt lên ngực trái, năm ngón khẽ siết lại, cô lẩm bẩm: - Rõ ràng là như thế mà... nhưng tại sao mình còn khó chịu nhiều hơn nữa? ... Cố Thiên Vương từ phòng tắm đi ra, Phi Điểu vừa vặn trở về, hai người vô tình chạm mắt nhau, cô liền lên tiếng trước: - Anh tự nhiên với phòng của tôi quá rồi đấy. Người đàn ông cười cười, thản nhiên trả lời: - Cũng đâu phải lần đầu, tôi với cô đã ở chung bao lâu rồi mà. - Chỉ là ngủ cùng một chiếc giường, không phải ở chung! - Gần như ngay sau đó, Phi Điểu đáp trả lại một cách quả quyết. Nhìn nét mặt nghiêm túc của cô, Cố Thiên Vương cười gượng, xua tay cho qua chuyện: - Sao cũng được, trong mắt tôi thì đều như nhau thôi. Phi Điểu di chuyển tầm nhìn, cô ngồi xuống bên giường, chậm rãi lên tiếng: - Có thể đêm nay là lần cuối cùng tôi ngủ cùng anh, sau này hãy tìm cách khác đi. Lời của cô khiến Cố Thiên Vương đứng hình, anh cau mày hỏi: - Vì sao? - Tôi và Lưu Ly đã quyết định rời khỏi đây, có thể sẽ đi ngay ngày mai. - Phi Điểu bình tĩnh đáp, nhưng Cố Thiên Vương thì không như vậy, anh dường như có chút không tin vào những gì mình vừa nghe được. - Cái gì? Sao có thể đột nhiên thế? Phi Điểu mím môi, biểu hiện trên khuôn mặt vẫn lạnh lùng như băng: - Lí do tôi không thể nói, anh chỉ cần biết như vậy là đủ rồi, xem như.... - Chờ đã! - Người đàn ông chợt lên tiếng ngắt lời cô, anh chớp đôi mắt khó tin, ngập ngừng lắc đầu: - Không thể như vậy được. Không phải cô đã đồng ý với tôi rồi sao? Giao dịch... giữa hai chúng ta! Lần này, Phi Điểu ngước lên nhìn anh nhưng không nói gì, dòng thời gian xung quanh hai người như quay ngược về nhiều ngày trước. - Này, anh là tên biến thái hả? Sao cứ vào phòng ngủ của tôi vậy? Phi Điểu ném một chiếc gối tới, nét mặt phòng bị nhìn người đàn ông đứng cách đó không xa. Cố Thiên Vương dùng một tay bắt nó lại, nhăn nhó đáp: - Cô có thể nói lý một chút được không? Rõ ràng là cô vào phòng của tôi trước mà? Tối hôm qua, tôi đã phải chia một nửa chiếc giường cho cô đấy! - Vậy thì sao? Người chịu thiệt thòi cần kể lể phải là tôi đây này. chia giường thì chia giường, sao anh dám ôm tôi ngủ chứ? - Phi Điểu trợn mắt quát lớn, sự ngang ngược của cô khiến Cố Thiên Vương nghẹn họng: - Cái đó....cái đó... Nhìn dáng vẻ ấp a ấp úng của anh, cô nở một nụ cười chế giễu, bò xuống giường vừa đi ra ngoài vừa nói: - Còn bảo mình không phải biến thái. Có quỷ mới tin anh! Lướt ngang qua Cố Thiên Vương, đột nhiên cánh tay Phi Điểu bị một lực đạo nắm lại, người đàn ông kéo cô về phía mình, lên tiếng: - Khoan đã, tôi có chuyện muốn nói với cô. Phi Điểu dừng chân, cô liếc xuống cánh tay đang vịn trên người mình, rồi liếc lên nhìn anh, lạnh nhạt hỏi: - Chuyện gì? - Nói đúng hơn thì tôi đang muốn đề nghị một cuộc giao dịch, mà trong đó cả hai chúng ta đều cùng có lợi. Nghe vậy, nét mặt Phi Điểu cũng không có chút biến đổi, cô vung tay muốn thoát khỏi sự khống chế của Cố Thiên Vương nhưng anh ta một lần nữa giữ chặt cô lại: - Tôi sẽ bảo vệ Sở Lưu Ly, nhất định sẽ đảm bảo an toàn cho cô ta, chỉ đổi lại một việc thôi, cô ngủ cùng tôi đi. ... Trở về với thực tại, Phi Điểu đã biết căn bệnh mất ngủ của Cố Thiên Vương, cũng đã đồng ý giúp anh ta ngủ ngon mà không cần đến hương liệu. Trên thực tế, việc sử đụng trầm tích thường xuyên không phải là một chuyện tốt, thứ gì cũng vậy, dùng quá nhiều sẽ càng lệ thuộc vào nó, đây là điểm yếu, không lẽ bắt anh ta cả đời này ngủ nhờ vào thứ ấy? Cuộc giao dịch của hai người chỉ vừa mới bắt đầu vài ngày, bây giờ cô lại quăng cho anh một thông tin như thế, yêu cầu từ bỏ ngay tức khắc, thái độ này là gì chứ? - Cô đã hứa sẽ giúp tôi rồi mà, lật mặt cũng nhanh quá rồi đấy. Phi Điểu nhìn người đàn ông, hạ mắt đáp: - Đơn phương hủy giao dịch là lỗi của tôi, anh cần thứ gì, tôi có thể bù đắp. Cố Thiên Vương căng mặt, bực dọc trả lời: - Cô nghĩ tôi thiếu vật chất sao? Tiền? Quyền lực? Hay là đàn bà? Thứ tôi cần, chỉ có duy nhất một điều thôi, nhưng cô là người đang phá hủy cơ hội cuối cùng của tôi. Phi Điểu mím môi, đối diện với cơn phẫn nộ của anh, cô không tỏ ra hối hận, ngược lại rất bình thản lên tiếng: - Cố Thiên Vương, tôi không phải bác sĩ, không có trách nhiệm phải chữa bệnh cho anh. Giúp anh là vì điều kiện, không giúp anh... là bổn phận. "..." Những lời nói vô tâm đến vậy như con dao đâm vào lồng ngực người đàn ông, khó thở vô cùng. Anh những tưởng, qua tất cả những chuyện đã xảy ra, giữa họ chí ít cũng tổn tại thứ gọi là tình bạn, nhưng hóa ra, chỉ có một mình anh đơn phương tình nguyện nghĩ như vậy, bọn họ vốn dĩ chỉ là người dưng, vì sự cố mà ở chung một chỗ, hoàn toàn không có quan hệ thân thiết. Từ đầu đến cuối, anh chưa bao giờ là bạn của họ, điều này thật nực cười. Cố Thiên Vương đột nhiên bật cười, nụ cười phát ra chứa đựng sự thất vọng và chế giễu: - Tôi còn cho rằng cô là người tốt, nhưng cũng chỉ đến đó mà thôi. Suy cho cùng, cô vẫn là một sát thủ máu lạnh vô tình. Phi Điểu không chút thương cảm chớp mắt, triệt để cắt đứt lòng tin của anh: - Đã biết tôi là loại người gì, tại sao ban đầu còn hi vọng? "..." Cố Thiên Vương không còn lời nào để nói nữa, anh nhếch môi, lộ ra sự khinh bỉ: - Được, cô muốn sao thì cứ như vậy. Tối nay tôi sẽ ở cùng Mặc Khiết Thần, cô nghỉ ngơi đi. Dứt lời, anh quay người mở cửa rời đi, không chần chừ lưỡng lự một giây phút nào. Bấy giờ, Phi Điểu mới há miệng, nhẹ nhàng thở ra một hơi, dường như chính cô vẫn chưa nhận ra rằng, đã có thứ gì đó thay đổi giữa hai người bọn họ, không đơn giản chỉ là một cuộc giao dịch. Sơi chỉ dây dưa này... sẽ dễ dàng cắt đứt như thế sao? ============================================ Sáng hôm sau, Lưu Ly xuống lầu trong trạng thái mệt mỏi, cả đêm hôm qua cô không tài nào ngủ yên được, vừa suy nghĩ về Mặc Khiết Thần, vừa suy nghĩ chuyện Phi Điểu đã nói, thực sự không biết phải giải quyết như thế nào mới tốt. Cô đã hứa với Mặc Khiết Thần, nhất định sẽ có ngày trả ơn anh ta, nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa làm được gì. Không lẽ cứ thế mà bỏ đi ư? Còn Phi Điểu, lời của cậu ấy... đúng không đúng, sai cũng không hoàn toàn sai, quyết định ở bên cạnh bọn họ chỉ là nhất thời để tránh áp lực từ tổ chức, sớm muộn cũng phải rời đi. Nhưng mà... Lưu Ly thở dài, vô thức bước ra ngoài khuôn viên, tâm trạng đầy rối bời. Rốt cuộc cô phải làm sao để toàn vẹn đôi đường? Đúng lúc này, một giọng nói từ đâu truyền đến: - Cái gì đây? Sao ở nơi này lại có phụ nữ? Lưu Ly bất giác ngừng chân, cô chậm rãi quay đầu nhìn về hướng phát ra tiếng nói, chợt thấy một cô gái đứng đối diện mình một khoảng,khuôn mặt mang hơi hướng Tây phương sắc sảo. Ngược lại với ngoại hình đậm nét đặc biệt, cô ta nói rất lưu loát tiếng Trung Quốc: - Cô là ai? "..." Lưu Ly im lặng quan sát người phụ nữ vài giây, dù là lần đầu gặp mặt nhưng cô ta mang đến loại cảm giác áp bức cực kì khó chịu. Ánh nhìn đó... sao lại thù địch như vậy? Cô đã làm gì đắc tội cô ta đâu? Lưu Ly cau mày, định lên tiếng đáp lại thì bỗng nhiên Cố Thiên Vương từ trong nhà bước ra, tư thế ngái ngủ hỏi - Sở Lưu Ly, cô dậy sớm vậy? Cô theo bản năng quay sang anh ta, cùng lúc người phụ nữ đối diện cũng lên tiếng: - Cố Thiên Vương? Gọi tên rất rõ ràng và thuần thục, tựa như đã quen biết từ trước, khiến người đàn ông nghe cũng giật mình, anh quay mặt nhìn qua, hai mắt chợt mở lớn: - Christina? Tại sao cô lại xuất hiện ở đây? Người phụ nữ bước gần đến chỗ của anh, ung dung nói: - Có gì mà ngạc nhiên như vậy? Tôi đến thăm bạn trai của mình, không được sao? *Thông báo cho mọi người một tin vui là ngày cuối cùng của tháng 6 Tiêu sẽ bão chap cho mọi người nha, mọi người nhớ like và bình luận ủng hộ Tiêu nhé! À phải, cuối mỗi chương mình sẽ thêm profile nhân vật cho mọi người hiểu thêm nha. Hôm nay mở màn sẽ là hai nhân vật chính, hi vọng những ai có bất mãn với tính cách nhân vật qua đây có thể hiểu rõ hơn^^ * Nam chính: Mặc Khiết Thần– tổng giám đốc tập đoàn tài chính chứng khoán PJH, người thừa kế đời thứ ba của Mặc gia, gia tộc giàu nứt đố đổ vách với khối tài sản ước tính lên đến hàng tỷ đô la. Tính cách lãnh đạm, kiệm lời, không gần nữ sắc, đối với những thứ là của mình có tính chiếm hữu mạnh mẽ. * Nữ chính: Black/Sở Lưu Ly– đặc công giỏi nhất của tổ chức sát thủ V, được huấn luyện từ năm 8 tuổi, về thể chất lẫn trí tuệ đều hơn người, ra tay tàn nhẫn, giết người không chớp mắt. Tính cách hoang dã, không phải kiểu dễ thuần phục, đôi khi rất thất thường, dễ nổi giận nhưng trong cô vẫn tồn tại một trái tim lương thiện, chính nghĩa, đối với chấp niệm của bản thân rất cố chấp. IQ cao nhưng tỉ lệ nghịch với EQ.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46
Chương sau