Không gian đột nhiên trở nên tĩnh lặng, thời gian xung quanh cũng như ngừng lại, yên ổn không có chút tiếng động, nếu còn họa chăng chỉ là tiếng nhịp tim đập thình thịch mãnh liệt bên tai. Thế nhưng, không ai biết liệu nhịp tim này là xuất phát từ Mặc Khiết Thần hay là Sở Lưu Ly.
Trước hành động bất ngờ của anh ta, Lưu Ly đứng hình trong chốc lát, không có sự phản kháng hay đáp trả nào, cô cứ giống như một pho tượng đá vậy, bất động một cách ngây ngốc. Xúc cảm trên môi mềm mại và ngọt ngào, hơi thở của người đàn ông quanh quẩn khắp các giác quan, xúc giác, thị giác lẫn vị giác của cô đều đang tràn ngập mùi hương nam tính quyến rũ.
Mặc Khiết Thần không hôn sâu, chỉ đơn giản là đặt lên môi Lưu Ly một dấu ấn nhẹ nhưng rất lâu sau mới chịu tách ra. Anh đứng thẳng người, đưa tay lên quẹt môi mình một cái rồi thản nhiên nói:
- Đúng là vị rất ngon, ngày mai tôi sẽ bảo nhà bếp nấu tiếp món này.
Nhìn lại Lưu Ly, khuôn mặt cô đỏ lên nhanh chóng như một trái cà chua, đôi mắt mở to kinh ngạc, não vẫn chưa có dấu hiệu hoạt động trở lại. Nhưng chỉ vài giây sau, cô bỗng nhiên giật lấy chiếc mền dưới chân trùm lên đầu mình, tự trốn chui trốn nhủi kín mít ngay trước mũi người đàn ông.
Mặc Khiết Thần dùng ánh mắt thích thú nhìn Lưu Ly, nhếch môi không lên tiếng. Lúc này cánh cửa chợt mở ra, Cố Thiên Vương bước vào, hơi thở có chút gấp gáp:
- Tôi mang thuốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-tinh-am-tham-om-lay-em/1722735/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.