Chương trước
Chương sau
Không gian đột nhiên trở nên tĩnh lặng, thời gian xung quanh cũng như ngừng lại, yên ổn không có chút tiếng động, nếu còn họa chăng chỉ là tiếng nhịp tim đập thình thịch mãnh liệt bên tai. Thế nhưng, không ai biết liệu nhịp tim này là xuất phát từ Mặc Khiết Thần hay là Sở Lưu Ly.
Trước hành động bất ngờ của anh ta, Lưu Ly đứng hình trong chốc lát, không có sự phản kháng hay đáp trả nào, cô cứ giống như một pho tượng đá vậy, bất động một cách ngây ngốc. Xúc cảm trên môi mềm mại và ngọt ngào, hơi thở của người đàn ông quanh quẩn khắp các giác quan, xúc giác, thị giác lẫn vị giác của cô đều đang tràn ngập mùi hương nam tính quyến rũ.
Mặc Khiết Thần không hôn sâu, chỉ đơn giản là đặt lên môi Lưu Ly một dấu ấn nhẹ nhưng rất lâu sau mới chịu tách ra. Anh đứng thẳng người, đưa tay lên quẹt môi mình một cái rồi thản nhiên nói:
- Đúng là vị rất ngon, ngày mai tôi sẽ bảo nhà bếp nấu tiếp món này.
Nhìn lại Lưu Ly, khuôn mặt cô đỏ lên nhanh chóng như một trái cà chua, đôi mắt mở to kinh ngạc, não vẫn chưa có dấu hiệu hoạt động trở lại. Nhưng chỉ vài giây sau, cô bỗng nhiên giật lấy chiếc mền dưới chân trùm lên đầu mình, tự trốn chui trốn nhủi kín mít ngay trước mũi người đàn ông.
Mặc Khiết Thần dùng ánh mắt thích thú nhìn Lưu Ly, nhếch môi không lên tiếng. Lúc này cánh cửa chợt mở ra, Cố Thiên Vương bước vào, hơi thở có chút gấp gáp:
- Tôi mang thuốc trị bỏng đến đây.
Vừa nói, anh vừa ngó nghiêng qua lại nhưng không nhìn thấy người mình cần tìm, liền hỏi:
- Ế, Sở Lưu Ly đâu?
Mặc Khiết Thần liếc mắt ra hiệu, chậm rãi đáp:
- Ở đây.
Theo tầm mắt của anh, Cố Thiên Vương phát hiện ngay giữa giường bệnh từ khi nào đã nhô lên một cục màu trắng, nhìn kĩ mới biết có người núp bên trong chiếc chăn ấy, khuôn mặt anh liền lộ ra vẻ ba chấm.
"..."
Cái quỷ gì vậy? Hóa trang Halloween sao? Sở Lưu Ly đấy à? Con ma nào nhập cô ta thế?
Trong lúc Cố Thiên Vương vẫn còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì, Mặc Khiết Thần đã nhấc chân đi về phía anh, nhận lấy lọ thuốc trị thương rồi hất cằm ra hiệu. Cố Thiên Vương chớp đôi mắt ngờ vực, nhưng rồi cũng đành phải lặng lẽ lui ra ngoài, trước khi đi không quên đóng cửa lại.
...
Thời gian trôi qua, Lưu Ly bên trong chiếc chăn đã dần bình tĩnh trở lại, không nghe động tĩnh gì từ bên ngoài, cô cũng không biết Mặc khiết Thần đã đi hay chưa nữa. Hít vào một hơi sâu, cô lấy dũng khí từ từ vén chiếc chăn lên, tầm nhìn theo đó dần rộng mở, cho đến khi một đôi chân thon dài xuất hiện.
Khi nhận ra Mặc Khiết Thần vẫn còn ở đây, Lưu Ly bất giác cụp mền xuống, hành động của cô khiến người đàn ông bật cười. Anh vươn tay giật chiếc chăn trên người cô xuống, nhếch môi hỏi:
- Cô trốn đủ chưa?
Lưu Ly ngóc đầu lên nhìn anh, dè dặt hỏi lại:
- Tại sao anh lại làm vậy?
- Tại sao không? Là cô bảo tôi có thể nếm thử mà? - Mặc Khiết Thần bình thản trả lời, biểu hiện tự nhiên đến mức khiến Lưu Ly suýt chút lao lên túm tóc anh ta.
- Tôi bảo anh nếm súp, không phải nếm tôi!
Người đàn ông cười càng lớn hơn, sảng khoái đáp:
- Cũng chỉ là một nụ hôn thôi, có cần kích động đến vậy không? Lẽ nào đây là lần đầu tiên cô hôn đàn ông?
"..."
Lưu Ly chợt im lặng, nét mặt bối rối lúng túng đến lạ thường. Từ nhỏ, lớn lên trong tổ chức cô chỉ làm bạn với súng và các loại vũ khí mà người bình thường không bao giờ động đến, đàn ông tiếp xúc cũng chỉ có Lãnh Hàn Thiên Lâm là nhiều nhất, nhưng đối với anh ta nỗi sợ hãi còn hơn cả kính trọng, sao cô có thể nảy sinh thứ tình cảm khác được chứ?
Dù hành động của Mặc Khiết Thần chỉ là hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt ngang qua, nhưng thật sự nó là lần đầu tiên cô tiếp xúc với người khác giới thân mật đến vậy. Có thể không kích động ư?
Dường như câu trả lời gián tiếp của Lưu Ly không nằm trong dự tính của Mặc Khiết Thần, anh thu lại nụ cười cợt nhả bên môi, khó tin lên tiếng:
- Là thật sao?
Lưu Ly đảo mắt sang chỗ khác, không dám nhìn thẳng anh:
- Nụ hôn đầu thì sao chứ? Cũng không liên quan đến anh, sau này cảm phiền đừng làm ra loại chuyện như vậy nữa.
"..."
Mặc Khiết Thần không đáp lại, chỉ ngồi yên tĩnh một chỗ nhìn cô, tựa như đang suy tư chuyện gì đó. Một lúc sau, anh đứng dậy cầm ly sữa trên bàn và đưa cho cô:
- Uống thuốc đi.
Lưu Ly vươn tay nhận lấy rồi cho hết vào miệng nuốt xuống cùng một lúc, động tác thuần thục nhanh chóng, sau đó nằm phắt xuống giường. Mặc Khiết Thần kéo chăn lên đắp ngang người cô, làm xong việc của mình liền rời khỏi phòng.
Lưu Ly ngửa mặt nhìn trần nhà, trong đôi con ngươi có chút lơ đãng, cô vô thức đưa tay lên sờ miệng mình, lẩm bẩm câu nói:
- Đây là hôn sao? Vậy lúc nãy… cảm giác lâng lâng trong cơ thể mình là gì chứ?
Sự khao khát, một chút mãnh liệt và thu hút, thêm cả sự phấn khích len lỏi trong từng tế bào, cảm giác này... rốt cuộc là gì chứ?
...
Mặc Khiết Thần trở về phòng của mình, vừa mở cửa đã nhìn thấy Cố Thiên Vương bên trong, anh lạnh lùng hỏi:
- Có việc gì không?
Người đàn ông phe phẩy ly rượu vang trên tay, đôi mắt có chút lờ mờ đáp:
- Cậu về lâu hơn tôi tưởng đấy, làm gì ở phòng của Sở Lưu Ly vậy?
Mặc Khiết Thần chậm rãi bước về phía anh, tự rót cho mình một ly rượu khác, nét mặt trước sau như một không thay đổi:
- Còn có thể làm gì được nữa, bôi thuốc cho cô ta thôi.
"Soạt" - Vừa dứt lời, Cố Thiên Vương đã rút cánh tay trong túi quần của anh ra, nhếch môi lên tiếng:
- Hộp còn chưa mở, cậu bôi bằng cách nào hay vậy?
Mặc Khiết Thần quay sang nhìn anh ta, chỉ nhẹ nhàng giật tay ra chứ không trả lời. Tiếp đó, anh đưa ly rượu lên uống một ngụm, nhìn chất lỏng màu đỏ thẫm sóng sánh bên trong và cảm nhận dư vị ngọt ngào nơi đầu lưỡi mình, anh vô thức nhớ lại chuyện lúc nãy. Suốt cả quãng đường đi Mặc Khiết Thần chưa một giây phút nào không nghĩ về nó.
Nụ hôn với Sở Lưu Ly nhẹ nhàng nhưng mềm mại và ấm áp, vào thời khắc ấy, thế giới đầy sóng gió của anh bỗng bình yên một cách lạ thường. Đã nhiều năm rồi, anh không còn cảm nhận được sự chân thành yên ả đó, cái cảm giác mà chỉ khi gặp được đúng người mới có thể có được. Anh đã từng ở bên cạnh một cô gái như thế nên anh hiểu, chỉ tiếc mối tình ấy không đúng thời điểm, nhưng bây giờ lại có thể tìm được ở Sở Lưu Ly.
Cái này gọi là... duyên phận sao?
Cố Thiên Vương nhấp một ngụm rượu, nhìn anh lên tiếng:
- Khiết Thần à, bản tính của cậu xưa nay vẫn như vậy, chưa hề thay đổi, đến một người vừa tuấn tú tài giỏi, vừa thông minh giỏi nhìn thấu lòng người như tôi cũng không thể hiểu được cậu. Trên cương vị là tri kỉ nhiều năm, tôi phải hỏi rõ, cậu thật sự thích Sở Lưu Ly sao?
Mặc Khiết Thần chớp đôi mắt bình tĩnh, lãnh đạm đáp:
- Cậu nghĩ nhiều quá rồi, tôi đã thử qua cảm giác thích một người là như thế nào, cho nên tôi cũng hiểu cảm xúc của mình dành cho Sở Lưu Ly là gì. Dù rằng tôi đối xử với cô ta khác biệt so với những người khác, nhưng không đồng nghĩa là thích.
Cố Thiên Vương mím môi, suy nghĩ tầm vài giây rồi nói tiếp:
- Khiết Thần, cuộc đời này có rất nhiều thứ không thể lường trước được, đôi lúc nhiều chuyện sẽ không theo ý mình muốn. Cậu từng thích một người, đó là sự thật, nhưng mà... tình yêu không đơn giản như vậy. Chưa biết chừng định mệnh đang ở ngay trước mặt cậu, muốn tránh không được, muốn tiếp nhận cũng không xong.
Anh không phải phản đối Mặc Khiết Thần yêu phụ nữ, nhưng với một Sở Lưu Ly quanh người toàn rình rập những nguy hiểm, thì anh thật sự không muốn người bạn chí cốt của mình dây vào. Cô ta là sát thủ, thân thế đặc thù, bản tính đa đoan, ai mà biết được liệu sau này cô ta có quay ngược lại đâm họ một nhát hay không chứ?
"..."
Mặc Khiết Thần nghe xong, im lặng một lúc lâu mới trả lời:
- Tôi không biết tại sao mình lại để tâm đến Sở Lưu Ly nhiều hơn những người phụ nữ khác, nhưng mà.... cô ta rất đặc biệt. Đặc biệt tới nỗi tôi không tự chủ được bản thân mình mà tới gần.
Ở Sở Lưu Ly có một loại sức hút rất kì lạ, nó mang lại cho anh cảm giác quen thuộc sâu đậm, tựa như đã từ rất lâu rồi. Không phải mới đây,cũng không phải vài tháng trước, mà là từ rất lâu rồi cơ.
Anh đã từng gặp cô ta ở đâu nhỉ?
...
Đêm xuống dài hơn, Cố Thiên Vương trở về phòng ngủ, không ngờ vừa bước vào đã nhìn thấy một bóng người nằm trên giường. Lặng lẽ tiến tới, anh kinh ngạc khi phát hiện ra đó là Phi Điểu.
- Cái gì đây? Cô ta làm gì ở phòng của mình vậy? - Người đàn ông bất giác thốt lên.
Anh mò mẫm đến gần chiếc giường, nhìn cô gái đang say giấc nồng trong chăn êm nệm ấm, nét mặt lộ ra vẻ khó hiểu. Giơ tay lên muốn đánh thức cô nhưng chợt ngừng lại, dường như có chút không nỡ, anh dần thu tay trở về.
Cố Thiên Vương thở dài một hơi, đứng dậy đi vào nhà tắm, sau khi vệ sinh thân thể sạch sẽ thì bước ra, rồi theo thói quen đốt một cốc nến mùi trầm tích. Hương thơm vừa lan tỏa, anh ngước mặt lên nhắm mắt thư giãn nhưng rồi đột nhiên mở mắt ra lại.
- Phải rồi, tối hôm qua mình không có đốt nến thơm, tại sao vẫn có thể ngủ được chứ?
Lẩm bẩm hỏi bản thân mình, Cố Thiên Vương rơi vào trầm mặc thật lâu nhưng không có câu trả lời. Bất giác nhìn về phía người phụ nữ nằm trên chiếc giường xa xa, anh ngờ vực với những suy nghĩ kì lạ trong đầu.
Rõ ràng chỉ là ôm cô ta một đêm, nhưng lại có thể ngủ ngon đến tận sáng. Nó thoải mái và tự nhiên đến mức, suốt cả ngày hôm nay anh không hề phát giác ra, mãi đến tận bây giờ...
=====================================================
Sáng hôm sau, một người hầu mang bữa sáng đến cho Lưu Ly rất sớm, nhưng đi bên cạnh anh ta không có Mặc Khiết Thần. Phát hiện ra điều này, cô ngay lập tức hỏi:
- Mặc Khiết Thần đâu?
Người đàn ông khẽ cúi đầu, chậm rãi đáp:
- Thiếu gia đã ra ngoài rồi ạ, trước khi đi có dặn dò chúng tôi chăm sóc cô.
"..."
Nghe vậy, Lưu Ly không trả lời, người đàn ông kia liền nói tiếp:
- Sở tiểu thư, nếu như cô không tiện, tôi có thể giúp...
Còn chưa kịp hết câu, Lưu Ly đã trực tiếp lên tiếng cắt ngang:
- Không cần đâu, tôi tự làm được.
Nói rồi, cô cầm chén cháo loãng lên ăn một cách ngon miệng, ngoài mặt vẫn tỏ vẻ bình thường nhưng trong đầu cô sớm đã đặt ra vô số câu hỏi. Tại sao hôm nay Mặc Khiết Thần không đến? Anh ta là vì chuyện tối qua sao? Lỗi do cô ư? Tại sao chứ? Cô đã làm gì? To tiếng quá sao? Không thể nào!!
Chưa đầy năm phút, Lưu Ly đã xử gọn xong chén cháo và uống thuốc trước sự chứng kiến của người hầu. Sau khi anh ta rời khỏi, cô chậm rãi xoay người đặt chân xuống giường, nhẹ nhàng đứng thẳng dậy rồi khập khễnh bước đi. Đã mấy hôm chưa tắm rồi, thân thể cô sắp bốc mùi như đống thịt ôi, nhân lúc không có Mặc Khiết Thần ở đây, cô phải tranh thủ tắm rửa một chút mới được.
Bước đến mở cửa tủ quần áo ra, Lưu Ly lác mắt khi nhìn thấy đống trang phục được sắp xếp gọn gàng bên trong. Nhưng mà khoan đã, hình như có gì đó sai sai?
- Sao toàn đồ nam thế này? - Lưu Ly cau mày thắc mắc.
Cô nhìn hết từ trên xuống dưới một lượt, từ trong ra ngoài nhưng không có lấy một bộ đồ nữ nào. Toàn bộ đều là vest và trang phục dành cho nam giới, rốt cuộc ai là chủ nhân của căn phòng này vậy?
"..."
Lưu Ly chớp đôi mắt ngờ vực, dè dặt vươn tay lựa đồ, mặc kệ nam hay nữ gì, cô phải tắm một miếng đã, không thể cứ để bản thân thối như thế này được, chuyện khác tính sau. Vừa nghĩ, cô vừa rút ra một chiếc áo sơ mi dài tay, kích cỡ khá to và rộng, chắc là đủ phủ cả người rồi.
Lưu Ly quyết định chọn nó, giây phút thu tay về, ánh mắt cô đột nhiên lướt qua một chiếc áo vest nằm sâu trong cùng. Nó được bọc một lớp nilong mỏng bên ngoài, nhưng vẫn có thể nhìn thấy được màu sắc bên trong, là màu xanh đậm rất sang trọng. Nhưng mà....
Lại chuyện gì thế chứ? Cái áo này trông quen quá!
Lưu Ly rút thứ được bao bọc kĩ lưỡng ấy ra ngoài, cô nhìn từ trên xuống dưới, trong đầu chợt thoáng qua một kí ức.
- Đây.... đây không phải là... chiếc áo vest của người đàn ông đó sao?
Người đàn ông đã cứu cô!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.