Quan Thục Di cùng người hầu loạng choạng đứng dậy, nét mặt cả hai vô cùng hốt hoảng, cô ta tiến về phía Lưu Ly, ăn năn hỏi: 
- Cô không sao chứ? Là lỗi của tôi, tôi không cố ý đâu. 
Lưu Ly nhìn cô ta, trong đôi con ngươi hiện lên chút suy nghĩ nhưng vẫn bình tĩnh trả lời: 
- Không sao, không nóng đến vậy. 
- Một câu không cố ý là xong à? Mắt mũi cô rốt cuộc để ở đâu vậy? - Cố Thiên Vương nổi nóng quát Quan Thục Di, nói xong anh quay người đi vào nhà vệ sinh, tìm một chiếc khăn nhúng ướt qua nước lạnh. 
Mặc Khiết Thần đặt chén súp sang một bên, anh giật lấy ly sữa trong tay cô đưa cho người hầu, giọng âm trầm: 
- Ra ngoài! 
Người đàn ông sợ hãi rụt cổ, ngay lập tức cúi đầu lui ra. Quan Thục Di thấy thế cũng không dám nán ở lại, cô lùi mấy bước, ngập ngừng đáp: 
- Tôi.. tôi đi lấy thuốc trị bỏng. 
Dứt lời, cô ta liền xoay người chạy thẳng một mạch. Cố Thiên Vương cầm chiếc khăn đi ra đưa cho Mặc Khiết Thần, sau đó liền đuổi theo hướng Quan Thục Di vừa rời đi. 
Đến hành lang đại sảnh, anh tóm tay cô ta giật lại, nóng nảy tra hỏi: 
- Quan Thục Di, cô cố ý làm đổ sữa lên người Sở Lưu Ly có đúng không? 
Người phụ nữ vùng khỏi tay anh, nhăn mặt đáp: 
- Tôi đã bảo chỉ là sơ ý thôi mà, anh có thể đừng đổ tội lên người tôi được không? 
Cố Thiên Vương hừ lạnh một tiếng, nheo mắt nguy hiểm nói: 
- Sơ ý? Một 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-tinh-am-tham-om-lay-em/1722734/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.