- À ! Thì miễn vậy.
– Hung thủ năm xưa còn sót những ai?
– Còn Trường Bạch Nhất Kiêu, Diêm Đồ Sứ Giả.
– Diêm Đồ Sứ Giả là một trong tám hung thủ?
– Đúng vậy, chẳng biết đêm qua chúng thừa nguy hạ thủ là vì chuyện đối phó lão phu hoặc chưa nhận biết lai lịch của lão, chỉ vì Vương Ốc chi chủ mà tới thì không biết được cũng có thể con ma đầu này ngẫu nhiên quá bộ mà hạ độc thủ.
– Ngoài ra còn ai nữa?
– Ngoài ra còn có Giang Hồ Ác Khách Hồ Phi, Vân Long Tam Hiện Triệu Nguyên Sanh, và tên vô danh ngực xâm con rồng uốn khúc.
Đinh Hạo điên cuồng quyết tâm nói:
– Chân trời góc biển ta cung phải tìm cho ra năm tên hung thủ này, đánh cho chúng một trận tan xương nát thịt cung có thể chúng vẫn còn ở trong Tề Vân trang.
Bán Bán Tẩu nói.
– Lạ thật, lão phu trải qua vài năm tìm mọi cách thăm dò trong Tề Vân trang lại không có năm người này.
– Xa chạy cao bay chăng?
– Điều này khó nói lắm, nhưng vụ thảm án này chưa truyền ra giang hồ. – Ta lập thệ sẽ đổ máu nhuộm Tề Vân trang.
Trúc Lâm Khách và Bán Bán Tẩu cả kinh. Trúc Lâm Khách trầm tư một hồi nói:
– Thưa thiếu chủ, Tề Vân trang cao thủ đông khôn kể xiết, võ nghệ trang chủ càng không thể phán đoán được cần phải tiên mưu hậu động.
– Ta biết chứ.
– Tiếc rằng chân trái lão phu đã bị tàn phế.
Đinh Hạo giọng nói cứng như sắt thép:
– Việc này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-nho/1115/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.