Đinh Hạo cười nhạt không nói lời nào, bụng nghĩ :
- “Thiếu nữ áo đỏ giết chết Hà Lạc song tú một cách nhẹ nhàng không phải tốn bao nhiêu sức lực, như vậy công lực của thầy y há có thể tưởng tượng được ư? Nếu mình cũng học được một thân võ nghệ như vậy thì không đến nỗi bị người ta lấn áp, mẹ con cũng chả phải phục vụ dưới tay thiên hạ mà bà mẹ nào đến nỗi chết thảm thê thế kia”.
Hắn nghĩ tới đây, sự quyết tâm học võ càng cần thiết cấp bách lên.
Thiếu nữ áo đỏ ngẩng đầu dòm khí trời, thất thanh la :
- Hỏng rồi, trời sắp mưa, vậy chúng ta mau lên đường đi.
Đinh Hạo đưa mắt nhìn lên, thấy mây đen dày đặc một vùng trời âm u, có vẻ phải đổ một trận mưa to, nhưng nghĩ lúc này y bị lôi kéo chạy theo, không khỏi cau mày nhăn mặt, nếu gia tốc chạy nhanh chắc phải toi mạng không sai, bèn buột miệng nói :
- Trận mưa này không tránh khỏi đâu.
- Tại sao?
- Ngươi biết ta không tài nào lên đường được nữa.
- Vậy thì dễ dàng quá.
- Dễ dàng?
- Lại đây.
Thiếu nữ áo đỏ giơ tay nhấc bổng Đinh Hạo để trên bả vai ngồi tréo chân lại, thi triển thân pháp chạy nhanh.
Đinh Hạo tuy mười bảy tuổi, so với thiếu nữ áo đỏ cao hơn nửa cái đầu, một đại nam nhân để cho một cô gái xa lạ cõng lên vai thật không ra cái giống gì, làm hắn giở khóc giở cười.
Bên lỗ tai nghe vù vù những tiếng gió thổi, cây cối như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-nho/1105/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.