Bất giác hoàng hôn lại đến, Đinh Hạo nhủ thầm :
- “Ta tự mình tiền bạc không có, hay là tạm thời sống ở nơi đây ít lâu, còn hơn ra ngoài ngủ bụi ăn xin, ở đây vẫn còn chút ít lương thực, đủ sức một mình ta ăn được nửa tháng hơn, xem tình thế lão quái vật quan tài đó không trở lại nữa vậy”.
Chủ ý đã định xong, hắn liền cảm thấy nhẹ nhàng đi vào gian phòng tối đối diện nhà bếp, quả có mùng mền, chiếu gối, biết chắc đây là phòng ngủ của ông lão độc nhãn, hắn đóng kín cửa phòng, dùng đồ vật tấn cánh cửa lại rồi yên tâm nằm xuống.
Đêm đến, điểu hót lang rống, vù vù tiếng gió Tây bắc, làm lung lay những cánh cửa cũ kỹ phát ra âm thanh cọt kẹt quái gở, hình như cả, ngôi miếu là thế giới ma quỷ, mấy đêm trước có bè có bạn thì không cảm thấy lạ lùng, đêm nay thì một mình hắn, khiến hắn phải rùng mình rợn tóc gáy luôn.
Một đêm giật mình nhiều lần, thật không dễ dàng mới trông thấy bình minh ló dạng, lúc đó hắn mới yên tâm nhập mộng.
Mấy ngày lặng lẽ trôi qua, hắn dần dần quen với không khí nơi đây. Ngôi miếu này vốn không có nhang khói, hắn không bước ra cổng miếu, đương nhiên không bị người ta phát hiện.
Một hôm hắn bấm tay tính toán, mới biết mình sống trong miếu này được mười ngày, mắt thấy tồn lương sắp hết không khỏi phát sầu, chả lẽ cứ ở đây chịu đói chịu khát, mà dù cho đủ lương thực sống tiếp nơi đây cũng chẳng giải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-nho/1104/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.