Tô Tô kinh ngạc nhìn Công Dã Tịch Vô đang chắn phía trước mình, sư huynh lại có ý thức của chính mình.
Trí nhớ của hắn không bị Tự Anh làm mất.
Trong lòng nàng sinh ra môt tia hy vọng.
Đạm Đài Tẫn quét mắt nhìn “Tiêu Lẫm” này trong mắt hiện lên tia lạnh lùng đến cả Tàng Hải cũng cảm thấy được. Sư đệ không vui.
Tự Anh cảm thán nói: “Không hổ là chủ thượng mà ta chọn, Ma Đan nhập thể, lại có thể nhớ rõ người cũ nha, phải làm sao mới ổn đây?”
Nàng chậm rãi dời tay mình thu lại món tay.
“Tốt a, chủ thượng đã nói như vậy, mấy người các ngươi cút nhanh lên ra khỏi ma vực, nơi này không phải nơi các ngươi tới được”
Nhưng ai cũng không nhúc nhích.
Công Dã Tịch Vô quay đầu, nhìn Tô Tô lạnh lùng nói từng chữ rõ ràng: “Còn không đi!”
Tô Tô nói: “Sư huynh, huynh đi cùng chúng ta”
Diêu Quang nói: “Công Dã sư huynh, cùng chúng ta về Tiên giới đi, chưởng môn sẽ nghĩ biện pháp”
Ma văn trên cổ Công Dã Tịch Vô như ẩn như hiện, đang hướng về mặt hắn lan tràn.
Tô Tô từ trong mắt của hắn nhìn ra sự giãy dụa, Ma Đan khống chế hắn muốn giết chóc, nhưng trong lòng hắn vẫn còn tồn tại sự quan tâm đang đấu tranh đến cực hạn.
Đôi mắt hắn trống rỗng nhìn Tô Tô, thoáng xuất hiện sự quan tâm giãy dụa thống khổ bưng kính đầu.
Tự Anh cười nhẹ nhìn xem bọn họ, cũng không ngăn cản, phảng phất như đang nhìn một vở kịch hay.
“Sư huynh” Tô Tô muốn đến đỡ Công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-nguyet-quang-cam-chac-kich-ban-be/875427/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.